Chương 4: (Vô Đề)

Sau khi nghe lời Phương Nhi nói thì Tuấn Phong cũng nghĩ nên dẫn Thanh Vân đi gặp các bạn mình. Như vậy thì cô nhóc của anh sẽ vui hơn và không còn buồn rầu nữa.

Sau khi chở cô nhóc đi học thể dục thì Tuấn Phong đi tới quán cà phê C để học nhóm với tụi bạn. Từ sau bữa làm bài tập nhóm môn sử, thì đến nay vẫn chưa có thầy cô nào ra bài tập nhóm nữa. Mọi người tự liên hệ hẹn nhau là chính và chủ yếu là tám chuyện, chứ học hành thì chả được bao nhiêu.

Nhìn đồng hồ đã đến giờ cô nhóc ra về, Tuấn Phong vội chạy tới trường để đón Thanh Vân. Vừa tới cổng thì anh đã thấy cô nhóc đang bước ra. Thấy Tuấn Phong thì Thanh Vân liền hớn hở mỉm cười. Cô bước nhanh tới trong ánh mắt ngưỡng mộ của những cô bạn cùng lớp.

Tuấn Phong vẫn như vậy, anh vẫn đội mũ bảo hiểm lên cho Thanh Vân rồi gõ nhẹ lên đó. Bất chợt thấy dây giày của cô nhóc tuột ra, anh vội cúi xuống thắt lại. Tiếng trầm trồ bắt đầu xì xào vang lên, anh có thể nghe được những lời bàn tán, nào là anh ga lăng, nào là lãng mạn rồi Thanh Vân thật sung sướng.

Tất cả đều được đáp trả bởi cái nhếch môi của anh.

"Xong rồi.

"Tuấn Phong đứng dậy. Anh thấy Thanh Vân đang đỏ mặt vì ngượng nên liền chở cô về lại quán nước. Bước vào trong, đây là lần đầu tiên Thanh Vân gặp Ngọc Quyên. Phương Nhi và Nhật Thanh thì luôn được Tuấn Phong nhắc đến và đưa hình cho xem."Chào Vân.

"Nhật Thanh mở lời đầu tiên. Thanh Vân khẽ cười đáp lại."Em chào mấy anh chị." Cô nhìn qua Nhật Thanh. "Em chào anh Thanh."

Nhật Thanh ngạc nhiên vì sao cô bé biết tên mình nhưng anh liền giả vờ tức giận. "Gì mà anh Thanh."

Tuấn Phong sợ cô nhóc không biết Nhật Thanh đang giỡn nên liền nói. "Thanh đang đùa với em đó." Anh thì thầm vào tai cô nhóc. "Em chào là chị Thanh đi."

Thanh Vân bẽn lẽn. "Em chào chị Thanh."

Nhật Thanh liền liếc mắt nhìn Tuấn Phong. "Này ông kia, ông bày bé Vân nói bậy gì đó." Nhật Thanh quay qua nhìn Thanh Vân trìu mến. "Em dễ thương quá à. Thanh cưng em dễ sợ."

"Sao Vân biết anh Thanh.

"Phương Nhi thắc mắc. Nhật Thanh tỏ vẻ không thích."Anh nào kia chứ."

Thanh Vân liền đáp. "Dạ, do anh Phong nói với em."

"Anh Phong có nói với em về chị không.

"Ngọc Quyên chem vào. Thanh Vân lắc đầu."Dạ không."

Nhật Thanh bật cười ha hả trong sung sướng. "Bà nghĩ bà là ai." Anh quay sang nhìn Thanh Vân. "Mà sao anh Phong lại nhắc đến Thanh. Anh Phong nói xấu Thanh với em đúng không."

"Dạ không."

Thanh Vân thanh minh cho Tuấn Phong. "Anh Phong nhắc đến anh lâu rồi. Lúc ảnh học cấp hai á. Anh Phong bảo anh thú vị và cá tính."

Trong khi Nhật Thanh tiếp tục vui sướng thì Phương Nhi thắc mắc chuyện khác. "Em ở chung với anh Phong, vậy mỗi buổi tối anh ấy thường hay làm gì."

"Anh ấy đi chơi với chị.

"Thanh Vân đáp nhanh. Hai bàn tay cô nắm chặt lại. Phương Nhi ngại ngùng trong khi tiếng ồ vang lên. Tuấn Phong thấy thế nên mới lên tiếng."Mấy bạn kêu Phong chở bé Vân tới chơi.

Hay là để khưi chuyện về Phong vậy."

Ngọc Quyên vội nói. "Do ông kín tiếng quá làm gì. Tụi tôi học với ông bao nhiêu năm mà chả biết nhà ông ở đâu hay ông sống như thế nào." Ngọc Quyên nhìn sang Thanh Vân. "Em biết không, anh Phong của em bí mật lắm. Lúc nào cũng khiến những người xung quanh tò mò."

Cô chỉ tay qua Nhật Thanh. "Như bà Thanh này nè. Học chung với anh em gần bảy năm, mà bà ta chả biết gì về anh em cả."

"Bà chê tôi hay chê ông Phong vậy.

"Nhật Thanh bĩu môi. Thanh Vân nghe xong liền khẽ cười."Anh Phong kể nhiều về mọi người lắm."

"Kể về ai nhiều nhất vậy em.

"Nhật Thanh đã biết trước câu trả lời nhưng anh vẫn muốn chọc ghẹo Phương Nhi. Thanh Vân nhìn Tuấn Phong."Kể về chị Nhi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!