Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tuấn Phong nói lớn. "Vào đi.
"Tiếng giày vang lên, anh thấy Thanh Vân chầm chậm bước vào. Cô nhóc mang chiếc áo sơ mi trắng với chiếc váy ngắn màu đen. Mái tóc Thanh Vân được búi cao lên, nên gương mặt xinh đẹp của cô càng nổi bật hơn. Từng bước đi của Thanh Vân là từng giây phút Tuấn Phong nhìn không chớp mắt, anh như bị hút hồn và chết lặng trong vẻ đẹp đó. Đến nỗi khi Thanh Vân đã bước đến trước bàn làm việc nhưng hồn vía anh vẫn cứ ở nơi đâu."Anh." Thanh Vân nhíu mày. "Anh nhìn gì vậy?"
Tuấn Phong giật mình rồi giả vờ chống chế. "Anh nhìn tập hồ sơ em đang ôm. Tài liệu gì mà nhiều vậy?"
Thanh Vân đưa tài liệu bằng hai tay. "Hồ sơ dự án bên quận B mà anh bảo em tìm hôm trước ấy."
Cảm thấy mình nói hố nên Tuấn Phong giả vờ đưa tay lên miệng ho nhẹ. "Anh quên mất." Anh nhận tập hồ sơ rồi để xuống bàn.
"Em ngồi đâu?"
Thanh Vân thấy Tuấn Phong nhìn mình ngơ ngác nên liền nói. "Hôm nay em bắt đầu làm thư ký cho anh mà. Anh quên rồi sao.
"Thật ra là mẹ bảo cô lên làm thư ký cho anh từ lâu, nhưng vì chưa muốn nên tới hôm nay cô mới trình diện. Tuấn Phong cảm thấy mình ngốc nghếch."Em ngồi ở đó đi.
"Anh chỉ tay ra bàn tiếp khách. Thanh Vân gật đầu bước đi thì Tuấn Phong liền nhìn theo sau. Thấy cô bất ngờ quay lại nên anh liền cúi mặt xuống như đang xem tài liệu. Rồi anh giả vờ chống tay lên trán suy nghĩ, sau đó ngước mắt xem thử cô còn nhìn mình nữa hay không. Thấy cô nhóc đang ngồi xuống nên anh liền yên tâm vì không bị phát hiện nhìn lén."Em làm gì đây?
"Thanh Vân nhìn Tuấn Phong. Chủ yếu muốn gần cô nhóc, còn việc thì đã có ban trợ lý phụ giúp nên Tuấn Phong luống cuống."Em sắp xếp đống hồ sơ này lại giúp anh." Anh mang một chồng giấy cao để lên bàn cho cô nhóc xử lý.
"Nhiều vậy?
"Thanh Vân ngước mắt nhìn anh. Trông cô như một cô mèo dễ thương bị ăn hiếp. Tuấn Phong nở nụ cười nham hiểm."Thư ký làm giúp anh nhé." Anh bước về chỗ trong tràn đầy sự sung sướng, mà quên béng đi mất những gì thời gian qua anh suy nghĩ.
Thế là Thanh Vân vừa nhăn nhó, nhu miệng, vừa sắp xếp chồng hồ sơ mà lão sếp mới giao cho mình. Ngày đầu tiên làm thư ký cho Tuấn Phong, Thanh Vân đã cảm thấy một loạt những điều tồi tệ đang chờ đón mình ở phía trước.
Tuấn Phong cắm cúi làm việc, lâu lâu lại nhìn lén cô nhóc và khẽ cười. Được gần bên cô thế này, anh rất vui. Những lúc cô nhóc ngơ ngác rồi chống cằm nhìn đống hồ sơ, nó khiến anh cảm thấy rất thích thú.
Không phải vì việc anh ăn hiếp được cô, mà là vì sự hồn nhiên và hơn hết là sự xinh đẹp tràn đầy qua những cử chỉ đó.
Đến giờ cơm trưa, bà Kim Xuân hỏi Thanh Vân. "Ngày đầu tiên làm thư ký, con gái mẹ thấy thế nào?
"Tuấn Phong khẽ cười trong lén lút. Thanh Vân thì buồn bã nhìn mẹ mình."Dạ cũng bình thường mẹ ạ."
Bà Kim Xuân thấy Tuấn Phong cười nên thắc mắc. "Thằng Phong nó sai con làm việc gì?"
"Dạ sắp xếp hồ sơ ạ." Thanh Vân đáp.
"Ngày mai sinh nhật em đó nha mọi người.
"Tuấn Kiệt chem vào. Ông Tuấn Anh lên tiếng."Kệ anh."
Tuấn Phong khẽ cười. "Em có mời Nhật Thanh không?"
Tuấn Kiệt thản nhiên đáp. "Có anh. Mà em mời thêm chị Bích Hân nữa."
Tuấn Phong ngạc nhiên. "Ghê vậy ta."
Thanh Vân nghe xong chỉ biết cắm cúi vào ăn. Đã lâu rồi cô chưa gặp lại Bích Hân và cô cũng thắc mắc giữa Tuấn Phong và Bích Hân đã xảy ra chuyện gì. Cô không biết vì sao anh lại buồn như vậy.
Sau giờ cơm trưa, Thanh Vân tiếp tục đến văn phòng và làm nốt công việc đang dang dở. Lâu lâu cô nhìn sang và thấy Tuấn Phong đang chăm chú làm việc. Những lúc như vậy, cô càng bị nét lạnh lùng của anh thu hút. Cô cứ mãi nhìn gương mặt đẹp trai của Tuấn Phong, mà quên mất đám hồ sơ trước mặt.
Thấy anh cử động, cô liền cúi mặt xuống và giả vờ như đang nhìn tài liệu. Lúc đó tim cô cứ đập thình thịch và bấn loạn cả lên.
Một lát sau, Thanh Vân cố tình đi tới trước bàn làm việc của Tuấn Phong. Cô chắp tay sau lưng. "Em làm xong rồi."
Tuấn Phong ngước mặt lên. "Em ngồi đợi anh chút. Anh làm xong, anh qua kiểm tra.
"Giờ chả có việc gì làm, Thanh Vân hết đi loanh quanh trong phòng rồi lại ngồi xuống chống cằm nghịch đống hồ sơ. Cô ước gì có thể nghịch tóc Tuấn Phong như lúc xưa. Bất chợt nhìn sang, thấy Tuấn Phong đang nhìn mình chằm chằm, cô liền hoảng hốt quay mặt đi. Anh ấy đọc được suy nghĩ của mình sao, Thanh Vân cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cô càng hoảng hốt và ngại ngùng hơn khi Tuấn Phong bước dần đến bên cạnh. Anh đột ngột ngồi xuống nên cô liền giật phắng mình đứng lên. Cô chả biết làm sao nên chỉ còn cách lao đi."Em đi đâu vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!