Chương 25: (Vô Đề)

Thanh Vân sau khi giúp mẹ mình nấu ăn, cô liền chuẩn bị chén đũa để trên bàn. Hôm nay cô lại trổ tài nấu món gà xào sả mà Tuấn Phong thích ăn. Cô hy vọng anh sẽ cảm thấy ngon mà ăn hết món gà cô nấu, những tình cảm mà cô đặt hết vào trong đó.

"Anh Phong đâu rồi mẹ?

"Thanh Vân thấy chỉ còn thiếu mỗi Tuấn Phong. Bà Kim Xuân sửng sốt nhìn chồng mình rồi khẽ đáp."Phong nó bận việc nên trưa nay không về kịp con à."

Ông Tuấn Anh lên tiếng để xua tan đi không khí ngột ngạt. "Thôi nhà mình ăn cơm nào." Ông nhìn Tuấn Kiệt. "Chuyện thi cử thế nào rồi con?"

Tuấn Kiệt gắp miếng gà vào chén của mình. "Dạ con sắp thi rồi ba. Vài ngày nữa à."

"Con gái ba ôn thi thế nào rồi?

"Ông Tuấn Anh nhìn sang Thanh Vân. Hơi buồn vì Tuấn Phong không về, Thanh Vân giật mình."Dạ." Cô ầm ờ giây lát. "Con ôn bài xong hết rồi ba."

Bà Kim Xuân gắp lát trứng chiên bỏ vào chén Thanh Vân. "Thi xong rồi, con muốn đi đâu chơi không?

"Mọi người tiếp tục trò chuyện với nhau. Tối đến, Thanh Vân vẫn chưa thấy Tuấn Phong về, cô lo lắng nên hỏi mẹ."Anh Phong sao chưa về vậy mẹ?

"Nét mặt cô trông rõ buồn. Bà Kim Xuân thấy vậy nên cũng chả vui vẻ gì."Ờ thằng Phong, nó..."

"Phong nó đi Mỹ rồi con.

"Ông Tuấn Anh tiếp lời vợ mình. Ông không muốn thấy con gái mình cứ trông ngóng như vậy nữa. Thanh Vân hoảng hốt."Đi Mỹ là sao vậy ba?"

"Chiều nay Phong nó sang Mỹ để ký hợp đồng làm ăn với đối tác. Ký kết xong thì nó sẽ về ấy mà. Thôi nhà mình ăn cơm đi.

"Ông Tuấn Anh cầm đũa lên. Tuấn Kiệt hơi bất ngờ."Sao anh Phong đi mà chẳng nói lời nào."

"Lúc chiều gấp quá nên anh con chắc quên nói.

"Bà Kim Xuân đỡ lời giúp con trai mình. Tuấn Kiệt tỏ vẻ không thích."Có một cuộc điện thoại thôi mà cũng không điện báo được sao."

Thanh Vân cảm thấy hụt hẫng. "Khi nào thì anh ấy về hả mẹ?"

"Khi nào anh con đàm phán xong thì sẽ về ấy mà." Bà Kim Xuân lái sang chuyện khác. "Thôi con gái mẹ ăn đi, cơm nguội hết rồi."

Ăn xong, Thanh Vân buồn bã đi lên phòng ngồi một mình. Cả ngày hôm nay cô trông ngóng Tuấn Phong về, vậy mà giờ đây cô bất ngờ nghe tin anh đã đi Mỹ.

Anh không thể đợi tối nay hoặc ngày mai rồi đi được sao, Thanh Vân nghĩ thầm.

Cô buồn bã mở tủ quần áo và lấy ra chiếc áo sơ mi trắng, cùng với chiếc quần dài màu đen. Bộ áo quần mà cô tốn biết bao nhiêu công sức cả gần tháng nay để may tặng cho Tuấn Phong, vậy mà chưa kịp tặng thì anh đã đi rồi.

Để may được bộ quần áo này, Tuấn Kiệt phải cùng cô đến một cửa hàng thời trang của công ty, rồi nhờ những thợ may ở đó chỉ dạy cho cô cách may như thế nào.

Cô lấy trộm một bồ quần áo của Tuấn Phong rồi đem đến làm mẫu. Vì biết Tuấn Kiệt là ai nên các thợ may ở đó rất nhiệt tình chỉ dạy cho cô, mặc cho cô may sai rất nhiều lần. Ngày qua ngày, chiều nào Tuấn Kiệt cũng cùng cô đi đến cửa hàng để tập may.

Mãi đến ngày hôm qua, sau khi may sai hàng chục cái thì Thanh Vân cũng hoàn thành xong. Mặc dù đường chỉ không được đẹp lắm nhưng cô cũng tạm hài lòng, bởi đây là kết quả tốt nhất của cô gần một tháng qua.

Đặt bộ áo quần trên giường, Thanh Vân mở laptop lên và nhắn tin cho Tuấn Phong. Cô hỏi khi nào anh về, ở bên đó như thế nào, cô định nhắn tin nhớ anh nhưng lại xóa ngay sau đó.

Những ngày sau, cứ mỗi lần gặp ba mẹ thì Thanh Vân vẫn luôn hỏi một câu. "Khi nào thì anh Phong về vậy ba mẹ?

"Một câu hỏi duy nhất được lặp lại từ ngày này sang ngày khác. Và cũng giống như Tuấn Phong trả lời tin nhắn lại cho cô, ba mẹ cũng bảo rằng, khi nào xong việc thì Tuấn Phong sẽ về. Sắp tới ngày thi rồi và Tuấn Phong vẫn chưa về. Cô muốn nghe giọng anh nhưng lại không được. Tuấn Phong viện nhiều cớ để không cho cô số điện thoại. Anh nói rằng, muốn nói chuyện gì thì cứ nhắn tin qua mạng. Nhưng đến cả tin nhắn thì Tuấn Phong chỉ nói vài câu rồi lại mất hút, giống như việc anh biến mất khỏi cô."Chúc mừng con gái của mẹ.

"Bà Kim Xuân nói lớn. Thanh Vân gượng cười."Dạ con cảm ơn mẹ."

Hôm nay là ngày Thanh Vân tốt nghiệp cấp ba, cô đang ở trên trường cùng với Tuấn Kiệt để chụp ảnh kỷ niệm ra trường. Tất cả mọi người đều tụ tập đông đủ, duy chỉ Tuấn Phong thì lại không có.

Người cô mong đợi nhất, người cô muốn chụp ảnh cùng nhất, người cô muốn thấy mặt và nghe giọng nói nhất thì lại không có ở đây. Ngày vui nhất của mọi người nhưng lại là ngày buồn nhất của mình, Thanh Vân cảm thấy lạc lõng trong vòng vây đám đông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!