Chương 48: (Vô Đề)

Ngày đó đến Đông Đô, Bùi Vân Khoáng lập tức tiến cung diện thánh.

Đông Đô tươi đẹp, hoa mẫu đơn nở rộ, kiêu sa rực rỡ. Lý Trăn Đế chèo thuyền du hồ, tâm tình thật tốt, cho nên khi quay về trong cung nhìn thấy Bùi Vân Khoáng thì vẻ mặt cũng rất ôn hoà, thân thiện.

Bùi Vân Khoáng tiến lên tham bái: "Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng."

Lý Trăn Đế phất phất tay nói: "Hãy bình thân, ngươi tới thật đúng lúc, ngày mai theo trẫm đi săn nhé? Trẫm đã nhiều năm không đi săn, mùa xuân năm nay đẹp, trẫm cũng muốn vận động."

Bùi Vân Khoáng cung kính trả lời: "Vi thần tuân lệnh."

Lý Trăn Đế lại nói: "Hôm qua Thái hậu còn hỏi hôn sự chuẩn bị thế nào rồi, đợi lát nữa ngươi đi qua một chuyến. Bên cạnh Thái hậu không thể thiếu Khánh Bình, sau này, ngươi hãy đi theo bên cạnh trẫm, đến tháng năm thì theo trẫm hồi kinh. Tuy ngươi thông minh, nhưng có một số việc cũng phải bắt đầu học hỏi kinh nghiệm, mặc dù ngươi quản lý Tín Châu ngay ngắn rõ ràng, nhưng chung quy nơi đây cũng chỉ là một vùng đất phong.

Lãnh thổ Đại Lương ta rộng lớn, tầm mắt thủ đoạn của ngươi còn cần phải cao hơn một bậc mới được."

Trong lời nói của cắn có chuyện, làm cho người ta khiếp sợ.

Bùi Vân Khoáng đương nhiên nghe ra ý tứ ẩn trong lời nói của Lý Trăn Đế, trong lòng giống như là dây cung trên đàn, chợt bị gãy mạnh lên, rồi sau đó bất động thanh sắc trở lại trạnh thái yên tĩnh như ban đầu. Hắn không vui cũng không sợ hãi, thần tình lạnh nhạt như nước, tạ ơn đi ra, sau đó đi đến cung của thái hậu.

Nội vụ tổng quản đại thái giám Lý Vinh dẫn hắn đi vào nội cung của Thái hậu thấy bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng Vương Gia."

Bùi Vân Khoáng chỉ hơi hơi mỉm cười, không dám nói tiếp, cũng không dám lộ ra vẻ đắc ý. Ai biết có phải Lý Trăn Đế thử dò xét hay không, càng là giây phút cuối cùng thì càng phải cẩn thận.

Bên cạnh Thái hậu, lần đầu tiên hắn gặp được Thanh Bình công chúa. Dung mạo nàng mỹ lệ đoan trang, phong thái hoà nhã cao quý, nhìn thấy hắn tự nhiên hào phóng, không hề có vẻ ngượng ngùng của nữ nhi bình thường. Nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn, ít nhiều khiến hắn có chút không thoải mái, không có vẻ xấu hổ hay ngưỡng mộ, ngược lại nhân tố tìm tòi nghiên cứu quan sát chiếm đa số, có sự sắc sảo sắc bén và thông minh thanh ngạo.

Nàng ở hoàng cung nhiều năm, quen tai quen mắt, hiển nhiên là khác biệt với con gái ở dân gian.

Hắn không khỏi nghĩ đến một người, trong veo như dòng suối trong núi, ung dung kiên định, xuôi theo con đường của mình mà uốn lượn. Không có cách nào thay đổi chỉ có thể nhìn từ xa.

Từ trong cung trở về, hắn dặn dò hạ nhân chuẩn bị trang phục cùng ngựa đi săn cho tốt. Cũng không biết năm nay hoàng đế bị làm sao, đột nhiên lại hứng thú với việc đi săn, chẳng lẽ là bị ai xúi giục?

Hôm sau săn bắn vậy mà đã xảy ra việc ngoài ý muốn, Lý Trăn Đế bỗng nhiên ngã từ trên ngựa xuống đất, thời điểm mang vào cung, thần trí của ông ta đã mơ hồ. Quần thần hốt hoảng, thế cuộc ở Đông Đô trong khoảnh khắc như một bức tường mây đen kịt, giông bão có thể ập xuống bất cứ lúc nào.

Bùi Vân Khoáng lập tức phái người canh giữ ở bên ngoài cửa cung, lại vội vàng liên lạc với Triển Bằng, để hắn thường xuyên để ý tới động tĩnh ở kinh đô và doanh trại cận vệ vùng lân cận. Trong thâm tâm hắn cảm thấy may mắn vì Lý Trăn Đế té ngựa ở Đông Đô, suy cho cùng thì Đông Đô coi như là địa bàn của hắn, tất cả mọi phương diện hắn đều có sắp xếp, nếu xảy ra ở thượng kinh, chỉ sợ thế cục sẽ khó giải quyết hơn.

Hắn lập tức bảo Thương Vũ cố ý tiết lộ lời hoàng đế nói với hắn lúc ở trong cung cho Bùi Tử Do. Lời nói này bất kì ai nghe thấy đều cho rằng hoàng đế có ý truyền ngôi cho hắn, như vậy càng kích thích Lâm Giang vương, trước mắt, Hoàng Đế té ngựa có thể là thời cơ Lâm Giang vương đang chờ đợi, không bằng để hắn thành toàn cho Lâm Giang vương, chấm dứt hậu hoạn.

Lý Trăn Đế tỉnh lại vào ngày thứ hai sau khi té ngựa, toàn thân bên phải không thể nhúc nhích. Quần thần ngoài cung thấy hắn tỉnh cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bởi vì vị trí Thái Tử treo trên bầu trời, nếu như hắn đột nhiên băng hà, triều cục nhất định sẽ loạn, rất nhiều người không hy vọng thấy cục diện như vậy. Giờ phút này nhiều hạ thần cũng mơ hồ hi vọng Lý Trăn Đế có thể nói ra chút gì đó để dẹp an tâm tư của nhiều người, vạn nhất hắn có gì bất trắc, quần thần cũng có một nơi nương tựa tốt.

Hoàng thượng bệnh nặng không gặp hạ thần. Mấy vị nội thần thân cận với Thái hậu nhao nhao góp lời Thái hậu, mịt mờ biểu đạt ý tứ quần thần, Thái hậu lại làm sao không rõ đạo lý này. Vì vậy, lúc xế chiều, trong cung truyền ra ý chỉ của hoàng đế, phong Bùi Vân Khoáng làm thái tử giám quốc. Ý chỉ này hạ xuống, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, bệnh tình của hoàng đế xem ra rất là nghiêm trọng.

Đạo thánh chỉ này làm yên lòng không ít tâm tư, cũng làm rối loạn không ít tâm tư.

Bệnh của hoàng đế lề mà lề mề thẳng đến tháng tư. Bùi Vân Khoáng nghĩ thầm hôn sự này phải chăng sẽ chậm chễ? Đi xin ý chỉ Thái hậu, nhưng hái hậu lại muốn đúng thời hạn cử hành, trong tư tâm mong mỏi có thể dùng việc cưới xin này đển xung hỉ cho Hoàng Đế.

Sáu tháng tư ngày hôm đó, hôn lễ đúng hạn cử hành. Mọi người ở Đông Đô đều đổ xô ra đường xem hôn lễ của An Khánh vương và Thanh Bình công chúa.

Của hồi môn của Thanh Bình mênh mông cuồn cuộn kéo dài mấy dặm, thảm đỏ trải thẳng từ hoàng cung đến vương phủ An Khánh, mười dặm hồng trang giống như đốt đỏ cả nửa thành Đông đô.

Hoàng Đế gả nữ nhi, cưới công chúa lại là thái tử giám quốc, hôn lễ này không thua gì đế hậu thành hôn vô cùng long trọng. Khách khứa và bằng hữu ngồi kín cả Vương phủ An Khánh, trong triều đình không người nào dám không đến.

Tư Điềm từ sáng sớm liền bận rộn chân không chạm đất, thẳng đến lúc mặt trời lặn, hết thảy đều sắp xếp ổn thoả, nàng mới có cơ hội nghỉ ngơi một lát. Nghe bên trong chính sảnh ồn ào náo nhiệt, vừa bắt đầu dòng suy nghĩ của nàng rất phức tạp, bên trong lời chúc phúc lại thấy hơi buồn, nhưng trong lòng mơ hồ lại thấy may mắn, nàng đã kịp thời buông xuống hắn, nếu không thì với tình cảnh ngày hôm nay sao có thể thừa nhận? Lại sẽ đau lòng như thế nào?

Nàng mím môi hít vào một hơi thật dài, có hương hoa ngọt ngào nhẹ nhàng thấm vào tận đáy lòng. Cho đến giờ phút này, nàng rốt cuộc có thể đứng ở góc độ là một người hâm mộ chân thành vui mừng thay cho hắn, bởi vì hôn lễ này, có nghĩa là hắn đã cách đỉnh cao danh vọng chỉ một bước ngắn nữa thôi.

Trăng vừa mới lên, nàng ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ, trong lòng cũng sáng tỏ như trăng.

Chỉ mong vị Thanh Bình công chúa này có thể cùng tâm ý tương thông với hắn, chỉ mong nàng biết hắn, hiểu hắn, thưởng thức hắn, nâng đỡ hắn, cùng hắn dắt tay kề vai sát cánh cùng nhìn giang sơn như họa.

Vừa rồi Thiệu Bồi phái người truyền tin cho nàng, tám tháng tư chính là thời gian tiến cung, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, bảo nàng sau khi chuẩn bị xong ngày thì sớm sáng chờ ở cửa Vương Phủ phía Tây, tự nhiên có người tới đón nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!