Chương 13: (Vô Đề)

Mắt thấy sắp đến cửa sơn môn, nàng rốt cuộc nhịn không được phải khuyên nhủ: "Đại sư huynh, hôm nay huynh đi đi lại lại hết bốn chuyến, muội thật sự áy náy, huynh thả muội xuống đi."

Cái này có thể hiểu là đau lòng không? Vì vậy, mặc dù hắn có chút vất vả cũng lập tức không dấu vết mà tan thành mây khói. Hắn nhẹ giọng trả lời một câu: "Ta không mệt." khi một người cam tâm tình nguyện, toàn thân đều có một khả năng vô hạn. Vả lại, hắn năm tuổi đã tập võ, ở chỗ này đã vài chục năm, sớm đã mài nhẵn thềm đá chết người này. Có đôi khi còn rất thích thềm đá này, nhờ có nó mà Thất Thế Môn tránh được không biết bao nhiêu giang hồ kẻ sĩ làm phiền, mới có được sự thanh tĩnh.

Nàng khéo hiểu lòng người nói: "Muội biết huynh không mệt, trước kia cha muội cũng cõng muội như thế, cũng nói không mệt, thế nhưng ngày hôm sau lại nhờ nương muội đấm lưng."

Những lời này của nàng vốn là vô tâm, nhưng khi hắn nghe đã bị bóp méo. Hắn cõng nàng, sao nàng lại liên tưởng tới cha nàng? Chẳng lẽ lớn hơn nàng năm tuổi, nàng đã cảm thấy hắn già sao? Chân mày không tự chủ được nhăn lại một cái.

Cuối cùng đã tới sơn môn, nàng dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống khỏi lung hắn, thở phào một cái, rốt cuộc đã được giải phóng! Trên đường đi xương sống vai thắt lưng đều đau!

Nàng giơ dù lên cao che mưa cho hắn. Hắn thấy nàng cố hết sức nhón mũi chân lên, rất muốn nàng cao lên một tí, bất quá, mười lăm tuổi, cũng sẽ lớn nhanh thôi.

Hắn gõ vào quả chuông treo trên cây, Hải Lực chạy ra mở cửa.

Hắn che dù đưa nàng đến hành lang của viện chu tước, nhìn góc quần hơi ẩm ướt của nàng, thấp giọng nói: "Ngươi đi tắm rửa đi, thay quần áo ướt ra."

Kỳ thật lời này phải là nàng nói với hắn mới phải, một nửa quần áo hắn đều bị ướt, giày mới cũng ướt, trong lòng nàng tràn đầy áy náy, một ý niệm mãnh liệt bỗng xuất hiện trong đầu nàng, tháng sau phát ngân lượng, nàng sẽ tặng cho hắn một đôi mới giày.

Trong lòng nàng tràn đầy áy náy, cho nên chân thành nói lời cảm ơn, đôi mắt sáng ngời ngập nước nhìn hắn lại không làm hắn sa vào mà lại làm cho hắn thấy khát.

"Ngươi khách khí như vậy làm gì?" Nàng lại nói cảm ơn, khuôn mặt vốn rất nhu hòa của hắn lại bắt đầu đông cứng lại. Trong lòng hắn, khách khí có nghĩa là xa lạ, xa lạ có nghĩa là...

Một chút không vui trong ánh mắt hắn rơi vào trong mắt nàng, nàng nhìn bóng lưng của hắn cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ hắn không thích nói lời cảm ơn sao?

Nàng quay đầu lại bỗng nhiên trông thấy Lâm Tây Yến chẳng biết lúc nào đứng ở hành lang nhìn sang, yên lặng nhìn nàng.

"Sư tỷ."

Vẻ mặt Lâm Tây Yến rất kỳ lạ, nhàn nhạt hỏi một câu: "Các ngươi đi chơi à?"

"Không phải, mẹ muội ngã bệnh, Đại sư huynh đưa về." Nàng nào có tâm tư đi chơi, trong lòng chỉ có một việc kiếm tiền cho mẫu thân của nàng chữa bệnh.

Lâm Tây Yến "A" một tiếng, trông có vẻ mệt mỏi, quay người trở về phòng, đóng cửa lại. Ti Điềm cùng nàng bất đồng, khi nàng ở trong phòng không thích đóng cửa, nàng thích ngắm ánh mặt trời từ cửa ra vào, cửa sổ xuyên qua chiếu lên những hạt bụi trong phòng.

Hôm sau, Ti Điềm và Lâm Tây Yến tiếp tục đi theo Tô tỷ đến phòng thuốc phân biệt một ít dược thảo. Giảng giải khoảng nửa canh giờ, Tô tỷ ngừng lại, ngồi trên ghế uống một hớp trà, cười nói: "Kỳ thật, ta giảng những thứ này không thú vị chút nào, các ngươi cũng không thích nghe. Ta kể chuyện cười nhé. Có người khi viết chữ thích dùng đầu lưỡi liếm ngòi bút.

Hắn có một hảo bằng hữu tặng một nghiên mực, kết quả khi hắn viết chử liền đi đời nhà ma."

Đây là chuyện cười sao? Ti Điềm và Lâm Tây Yến nhìn nhau, còn Tô tỷ mặt không đổi sắc, ung dung vui vẻ nói, dường như không phải nói về mạng người.

"Người thân quen nhất là người có nhiều cơ hội ra tay hại hắn nhất, đúng hay không?"

Tô tỷ thấy hai người nghiêm túc, nghiêm mặt dẫu môi nói tiếp: "Không vui sao? Ta kể chuyện khác nhé."

"Sư phụ ngươi là một người thích ở trong nhà tranh đơn sơ tự mình pha trà uống, cho rằng như vậy rất là phong nhã, kỳ thật là mệt mỏi cô đơn lạnh lẽo."

Tô tỷ "Hừ " một tiếng, cười nói: "Có một ngày, hắn vừa uống vào liền đau bụng, nửa đêm ngồi xổm trong nhà xí, các ngươi đoán chuyện gì đã xảy ra?"

Nghĩ đến Thiệu Bồi phong nhã như vậy, nửa đêm ngồi xổm trong nhà xí, vô cùng phá hoại phong cảnh mà. Ti Điềm và Lâm Tây Yến nhịn không được cũng bật cười, muốn cười lại cảm thấy không tôn sư trọng đạo, đành phải cố hết sức mà nín cười.

Tô tỷ cười ngọt ngào: "Bởi vì ta cho hắn uống thuốc xổ."

Lâm Tây Yến và Ti Điềm cười không nổi, vì sao nàng làm như vậy?

Ánh mắt Tô tỷ lóe lên, cười ha hả nói: "Hạ dược là không sai, nhưng các ngươi có đoán được ta hạ dược bằng cách nào không?"

Ti Điềm và Lâm Tây Yến không biết đoán như thế nào, kỳ thật trong lòng đều nghĩ chẳng lẽ không phải bỏ trong nước trà sao?

Tô tỷ thúc giục: "Nhanh đoán đi, đoán không trúng, ta sẽ kêu Thương Vũ tới thu thập các ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!