Chương 9: (Vô Đề)

"Bởi vì chị khổ sở trong lòng mà!" Tạ Nam cúi đầu xuống, nói bằng giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Chị thích anh trai em mà lại đồng ý yêu cầu lên tòa giúp bạn gái cũ của anh ấy, trong lòng chị có thể dễ chịu sao ạ?"

Tô Nhạc nhíu mày, cô ngẩng đầu nhìn mặt của Tạ Nam, thấy vẻ mặt của cô ấy nghiêm túc, không biết tại sao Tạ Nam lại biết được: "Em nghe ai nói lung tung vậy?"

"Chẳng lẽ không đúng sao ạ?"

"Em suy nghĩ nhiều rồi, chị không có hứng thú với tình cảm chốn công sở." Nói xong, cô vỗ nhẹ vào bàn tay đang đặt trên tờ giấy của Tạ Nam: "Buông ra đi, công chúa nhỏ, chị tan làm rồi.

"Tạ Nam rút tay ra, nhìn chằm chằm vào Tô Nhạc đang thu dọn đồ đạc rời đi. Nhìn Tô Nhạc rời đi, cô ấy mắng to Trịnh Thông truyền tin không chính xác gì cả."Còn chờ gì nữa thế?

"Sau lưng bỗng xuất hiện tiếng nói làm Tạ Nam giật mình, cô ấy lập tức xoay người lại. Chẳng biết Tạ Thiệu đã xuất hiện sau lưng từ lúc nào."Anh có bị bệnh không đây? Đến cũng chẳng có tiếng gì cả, làm em sợ hết hồn!" Tạ Nam kêu to, một tay vỗ ngực.

"Trách anh?"

Tạ Thiệu hỏi lại. Anh ta cầm cốc đi lấy nước, vừa bước hai bước thì dừng lại: "Tô Nhạc tan làm rồi à?"

"Chị Nhạc luôn luôn đúng giờ mà." Tạ Nam nói.

"Rất tốt." Tạ Thiệu cười nói, sau đó anh ta cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì. Dừng lại vài giây rồi cất bước rời đi.

"Cắt cắt cắt, rất tốt, tại sao em chẳng thấy tốt chỗ nào?" Ở sau lưng, Tạ Nam bắt chước giọng điệu của Tạ Thiệu, cô ấy đấm đá vào bóng lưng anh ta, nhưng đối phương lại chẳng cảm nhận được chút nào. Cô ấy cũng chán nản, thu tay lại, sau đó vào phòng trong tìm Trịnh Thông.

Buổi chiều có vấn đề với khách hàng nên Trịnh Thông vẫn luôn tập trung giải quyết kể từ khi trở về.

Tạ Nam đi loanh quanh bên cạnh anh ta hết vòng này tới vòng khác, nhưng đối phương chẳng có phản ứng gì, cũng chẳng ngẩng mặt lên, chỉ vùi đầu vào hồ sơ vụ án.

Có chút tức giận, cô ấy nằm nhoài xuống phía đối diện: "Trịnh Thông, sao anh không để ý đến em?"

"Em quên lần trước tại sao chúng ta cãi nhau rồi hả?" Trịnh Thông cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi.

"Nhớ rồi." Tạ Nam nhụt chí, cô ấy vốn đang quỳ ngồi trên ghế, sau đó lại hạ hai chân đang quỳ xuống, ngồi thẳng dậy.

Lần trước cô ấy chạy đi tìm Trịnh Thông, nhưng lúc ấy anh ta đang bận, cô ấy đã mất kiên nhẫn nên mới xảy ra cãi vã.

Sau đó cô ấy cũng biết là mình không đúng.

Trịnh Thông tới hỏi cô ấy có đói không, là đang cho cô ấy cơ hội làm hòa. Lúc đó hai người làm lành như vậy.

Chuyện như vậy, lần đầu có thể tha thứ, nhưng lần hai đã biết rồi mà vẫn cố ý phạm phải thì là không được.

Người đối diện im lặng như vậy, Trịnh Thông cũng cảm thấy không quen, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tạ Nam đang chống cằm nhìn anh ta làm việc.

"Khụ." Trịnh Thông ho nhẹ.

"Em có muốn uống chút nước không?"

"Không, anh cứ đi làm việc của mình đi."

"Em chờ anh tan làm." Tạ Nam cúi đầu nghịch tay: "Vậy, em không làm phiền anh, anh có thể nói chuyện với em không?"

"Nói đi."

"Chị Nhạc kêu anh nói lung tung." Tạ Nam nói, chỉ tay vào Trịnh Thông.

"Anh nói lung tung gì cơ?"

"Chị Nhạc nói chị ấy không có hứng thú với chuyện tình cảm chốn công sở, cũng không thích anh trai em."

Trịnh Thông ngước lên nhìn vẻ mặt "Anh sai rồi, chị Nhạc không thích anh trai em" của Tạ Nam, anh ta thật sự muốn bổ não cô ấy ra xem có phải cô ấy đã cho Tạ Thiệu hết tất cả chỉ số thông minh rồi hay không: "Em thích ai đó có thể gặp được ai cũng nói hết ra à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!