Chương 7: (Vô Đề)

Với trình độ buôn chuyện của Tạ Nam, thì bình thường những chuyện nhỏ nhặt sẽ không làm cô ấy cảm thấy hưng phấn như vậy, cho nên chỉ có thể là liên quan tới Tạ Thiệu mà thôi.

Nhưng mà, Tạ Thiệu có thể xảy ra chuyện gì?

Nghe Tạ Nam nói xong, Tô Nhạc còn đặc biệt đặt đồng hồ báo thức sớm hơn nửa tiếng trước khi đi ngủ.

Sáng hôm sau, cô chuẩn bị xong xuôi hết rồi mà mới 7 giờ.

Cô lấy đồ đạc rồi ra ngoài ăn sáng.

Vừa tới cửa đã thấy ông chủ đang bận rộn rồi. Tô Nhạc mỉm cười chào hỏi.

Ông chủ thấy Tô Nhạc thì nhiệt tình mời cô vào: "Vào đi, vào đi. Cháu tới thật đúng lúc, cậu Mục cũng vừa tới.

"Cậu Mục? Lúc Tô Nhạc nhận ra ông chủ đang nói tới người nào thì cô bất giác nhíu mày lại. Gần đây cô liên tục gặp phải người này. Người nọ nghe thấy nhắc tới tên mình thì quay đầu mỉm cười:"Chào buổi sáng, Tô Nhạc.

"Giọng nói dịu dàng gọi tên cô lọt vào tai Tô Nhạc, rất dễ nghe và êm tai. Tô Nhạc gật đầu, sau đó cô ngồi vào bàn phía sau anh:"Ông chủ, như cũ.

"Có lẽ vì đi lại bất tiện nên anh không hề cố quay lại nữa mà quay người yên lặng ăn cơm. Tô Nhạc chờ chốc lát, sau khi bữa sáng được bưng lên thì cô cũng lặng lẽ ăn. Hai người ngồi quay lưng vào nhau, không có bất kỳ trao đổi nào. Rõ ràng là anh tới trước, nhưng Tô Nhạc ăn xong và đứng dậy rồi mà Mục Thiên Thừa lúc này mới để đũa xuống. Anh ngẩng đầu nhìn Tô Nhạc:"Có thể đi cùng nhau không?

Tôi nghĩ chúng ta cùng đường đấy.

"Anh nói xong câu đó, không biết nghĩ tới cái gì mà bật cười. Cô biết rõ rằng anh đi lại không tiện, cho nên cô đã gật đầu xem như đồng ý. Hai người vừa bước ra thì cũng có một người đàn ông khác trông giống anh đến năm phần ra đón:"Đi thôi.

"Anh ta mở cửa xe cho anh. Người mà ông chủ gọi là cậu Tiểu Mục có lẽ là người này. Cô quay đầu nhìn lại, Mục Thiên Thừa dường như cũng đã quen rồi, anh không hề ngăn cản hành động của người trước mặt. Mục Thiên Thừa ngồi lên xe rồi chật vật lùi vào bên trong, sau đó anh ngẩng đầu lên phát hiện Tô Nhạc vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích."Tô Nhạc." Anh gọi.

"Tôi sẽ bắt taxi về.

"Nói xong, cô bỏ đi. Mục Thiên Quân nhìn toàn bộ quá trình, anh ta ngồi trở lại ghế lái rồi quay đầu nhìn lại:"Quen biết lúc nào vậy?

Tại sao em không biết?"

Mục Thiên Thừa lạnh nhạt liếc anh ta, không có ý trả lời.

Mục Thiên Quân thấy anh không muốn nói thì cũng không hỏi nữa, xoay vô lăng lái xe ra ngoài.

Chiếc đi ngang qua, kéo theo một cơn gió mạnh. Tô Nhạc cũng không né tránh, cô tăng tốc bước chân.

Nhiều khi cô không muốn làm quen với người mới, thậm chí là cô chỉ muốn giữ những mối quan hệ bạn bè hiện tại. Không quen bạn bè mới thì sẽ giảm bớt nguy cơ mất bạn.

Có một nhóm bạn bè cũ cùng nhau ăn cơm rồi tán dóc, có gì không tốt chứ?

Đến văn phòng luật, hiếm khi Tạ Nam cũng đã đến. Ngay cả Trịnh Thông bình thường ung dung chậm rãi cũng đã tới, ngược lại, Tô Nhạc lại là người tới muộn.

Nhìn thấy Tô Nhạc tới, Tạ Nam vội vàng kéo cô vào phòng trà: "Chị Nhạc, hôm nay chị có muốn ra ngoài không?

"Tô Nhạc lắc đầu. Tạ Nam thất vọng:"Có thể giúp anh trai em giải quyết một vụ án được không?"

Tô Nhạc tiếp tục lắc đầu: "Mỗi người các chị phụ trách một mảng khác nhau. Nếu là vụ án ly hôn, chị nghĩ Tạ Thiệu có thể tới tìm chị."

Nghe được chữ có thể, mắt Tạ Nam sáng lên: "Thật ạ?"

"Không loại trừ khả năng anh ấy muốn tự mình thử."

Đối với câu nói cuối cùng của Tô Nhạc, Tạ Nam lựa chọn bỏ qua.

Cô ấy vui vẻ đi tìm Trịnh Thông.

Nhìn thấy Tạ Nam có hứng thú nhiều như vậy, Tô Nhạc biết chuyện này có liên quan đến quá khứ của Tạ Thiệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!