Hơi cử động, cổ đau nhói, Mục Thiên Thừa đưa tay chạm vào thì bị người khác gạt ra: "Chê sống chưa đủ lâu à?
"Nghe tiếng, Mục Thiên Thừa mở mắt thấy Quý Ngôn đang ngồi bên giường. Đối phương chỉ ngồi bên giường, chân vắt chéo, gặm táo, nhìn Mục Thiên Thừa mở mắt:"Dậy đi, không sao rồi.
"Có một khoảnh khắc mơ hồ, anh không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng ngay lập tức, nhìn thấy Tô Nhạc trên giường bên kia. Vội vàng kéo chăn xuống giường, chân vừa chạm đất thì đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất, Mục Thiên Thừa không bận tâm, rút kim tiêm trên tay rồi bò đến bên giường, nắm chặt tay Tô Nhạc, thăm dò gọi:"Nhạc Nhạc?"
Quý Ngôn nhìn anh nói: "Mất máu quá nhiều, lại còn bị sốc, cộng thêm tim tạm thời ngừng đập nên não thiếu oxy. Cô ấy sẽ hôn mê một thời gian, còn việc tỉnh lại... thì phải xem cô ấy tự hồi phục thế nào.
"Quý Ngôn giống như ông lớn ngồi đó, thuật lại lời của bác sĩ không thiếu một chữ cho Mục Thiên Thừa nghe. Mục Thiên Thừa như không nghe thấy, cứ liên tục gọi tên Tô Nhạc. Quý Ngôn"chậc" một tiếng, tự lẩm bẩm: "Sao người này lại cố chấp thế nhỉ?"
Cậu ta đứng lên kéo Mục Thiên Thừa dậy: "Muốn chăm sóc tốt Tô Nhạc thì trước tiên phải dưỡng sức cho bản thân, nhìn anh kìa, vợ chưa sao mà đã muốn chết rồi. Chết theo thì có vẻ vĩ đại lắm à? Cũng chỉ là mất thêm một mạng."
"Tôi hôn mê bao lâu rồi?"
Một lúc sau, Mục Thiên Thừa hỏi.
"Một ngày." Vứt hạt táo rồi chỉ vào giường của anh:
"Trở lại giường truyền nốt, sau đó về thay quần áo, ăn chút gì rồi quay lại đây. Ở đây có tôi lo rồi."
Mục Thiên Thừa nghe lời gật đầu, trở lại giường cắm lại kim, mắt không rời Tô Nhạc một giây.
Quý Ngôn gãi đầu, đã gặp nhiều người si tình rồi nhưng chưa gặp ai si tình như thế này.
Buổi chiều Mục Thiên Thừa trở lại, người đã thay đổi thành Vu Anh Tuấn.
Thấy Mục Thiên Thừa vào, anh ta cười: "Quý Ngôn đi ăn rồi."
Mục Thiên Thừa gật đầu, không nói gì ngồi xuống phía bên kia.
Vu Anh Tuấn cũng hiểu chuyện im lặng. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Mục Thiên Thừa hồi phục tốt rồi chuyển Tô Nhạc sang phòng bệnh cao cấp, anh 24 giờ không rời cô, chăm sóc tận tình.
Chuyện Tô Nhạc bị thương, muốn giấu gia đình thì được, nhưng giấu bạn bè thì rất khó, chưa tới hai ngày bọn Tạ Thiệu đã biết, sau đó lần lượt đến thăm hỏi.
Từ khi tỉnh dậy trên giường bệnh đến nay, ngoài ngày đó nói vài câu với Quý Ngôn, Mục Thiên Thừa không nói thêm câu nào. Ban đầu, mọi người nghĩ chờ Tô Nhạc tỉnh sẽ ổn, nhưng sau mười mấy ngày, Tô Nhạc vẫn không có dấu hiệu tỉnh, còn Mục Thiên Thừa cũng không có ý mở miệng.
Mọi người bắt đầu lo lắng.
Sáng sớm, Tạ Nam đến, nhìn Mục Thiên Thừa chăm sóc mát xa cho Tô Nhạc, lòng cũng đau như cắt: "Bác sĩ Mục."
Không có phản hồi, từ hôm qua, Mục Thiên Thừa tách biệt môi trường xung quanh, làm mọi việc theo đúng giờ giấc, như thể... như thể không thấy họ.
"Bác sĩ Mục?"
Tạ Nam thử gọi thêm lần nữa: "Anh đừng như vậy, chị Nhạc lo lắng lắm!"
Nghe nhắc đến Tô Nhạc, tay Mục Thiên Thừa khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Nhạc rồi tiếp tục công việc.
Hai mươi ngày, Tô Nhạc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nếu không phải máy theo dõi hiển thị tim phổi bình thường, Mục Thiên Thừa gần như nghĩ rằng Tô Nhạc đã mất rồi.
Tạ Nam đến vào buổi sáng, ngồi một lúc rồi rời đi, phòng bệnh lại chỉ còn Mục Thiên Thừa và Tô Nhạc. Mục Thiên Thừa mới dừng tay, ngồi bên cạnh, nắm tay Tô Nhạc, cẩn thận vuốt v e.
Hai mươi hai ngày, Mục Thiên Thừa ngồi đó đã hai ngày không thay đổi.
Tối hôm trước, tình trạng Tô Nhạc đột nhiên xấu đi, Mục Thiên Thừa vừa vào nhà vệ sinh, trở lại thì thấy Tô Nhạc khó thở, nhìn Tô Nhạc nhắm mắt, cơ thể run rẩy, tất cả nỗi đau ấy như thật sự xuất hiện trên người anh vậy. Bác sĩ đến rồi đi, cô ấy không sao, nhưng tạm thời phải đeo máy thở.
Mục Thiên Thừa tự trách mình, nếu không phải anh rời đi, Tô Nhạc sẽ không gặp nguy hiểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!