Lúc đó, Tô Nhạc gần như không giữ nổi điện thoại trong tay.
Nếu biết trước vụ án này khó giải quyết, thì những chuyện xảy ra trong hai ngày qua đủ để họ hiểu rằng chuyện này đang bị đè ép xuống!
Bây giờ... sự việc ngày càng phức tạp, thậm chí bắt đầu đi vào quỹ đạo không thể kiểm soát, càng ngày càng nhiều người bị liên lụy, người vô tội cũng bị tổn thương.
Cô ổn định lại giọng mới hỏi: "Vì sao?"
"Tai nạn xe." Vu Anh Tuấn nhíu mày, nhìn qua hiện trường rồi đi tới chỗ ít người: "Tôi vừa đến nhà cô ấy thì được thông báo là gia đình cô ấy đã dọn đi, sau đó bị xe tải đâm trên đường cao tốc, cả nhà ba người không ai sống sót.
"Lúc này, tay Tô Nhạc đã run rẩy. Sự việc diễn biến đến nay đã quá đáng sợ, đáng sợ đến mức cô không biết ai sẽ gặp chuyện vào giây tiếp theo:"Anh về nhanh đi, cố gắng đừng để ai thấy anh."
Một lúc lâu, bên kia không có tiếng động: "Có lẽ đã muộn rồi.
"Đó là câu cuối cùng Vu Anh Tuấn nói với Tô Nhạc, giây tiếp theo điện thoại đã bị cúp máy. Tô Nhạc đứng ngây ra, chưa từng nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Cô cầm lấy áo khoác và chạy ra ngoài. Vừa mặc áo khoác vừa gọi điện cho Tạ Thiệu."Nhạc Nhạc, muộn thế này em đi đâu vậy?"
Mục Thiên Thừa vừa đi ra thì thấy Tô Nhạc vội vã mặc đồ chuẩn bị ra ngoài, anh bước tới kéo cô lại.
"Có chuyện liên quan đến vụ án, em phải tới văn phòng." Tô Nhạc giải thích đơn giản. Điện thoại bên kia, số của Tạ Thiệu vẫn không kết nối được, trong lòng Tô Nhạc có dự cảm không lành.
"Anh đi với em.
"Anh lấy áo khoác trên giá và đi theo cô ra ngoài. Dù gọi lại nhiều lần cũng không có dấu hiệu nào sẽ kết nối được, Tô Nhạc cúp máy và định gọi lại lần nữa. Vừa cúp máy, một số điện thoại lạ gọi tới. Tô Nhạc do dự một chút rồi nghe máy. Bây giờ bất kể là ai, Tô Nhạc đều phải cắn răng nghe, biết đâu đó là một trong hai người họ. Vừa bắt máy, âm thanh qua điện thoại vang lên, giọng nói to rõ:"Đm, sao giờ chị mới nghe máy? Anh Tuấn đâu?"
Không ngờ là Quý Ngôn, nghĩ lại, cô không có số của đối phương: "Anh ấy có thể gặp chuyện rồi, ở huyện Sâm." Bây giờ chỉ có Quý Ngôn mới có thể nhanh chóng tìm được Vu Anh Tuấn.
Bên kia không nói gì, sau khi nghe Tô Nhạc nói xong lập tức cúp máy.
Nhưng trái tim Tô Nhạc đã nhẹ nhõm hơn nhiều, mặc dù không rõ thân phận của Quý Ngôn nhưng trực giác mách bảo cô rằng, không thể coi thường Quý Ngôn.
Yên tâm phần nào, hai người nhanh chóng chạy tới văn phòng tìm Tạ Thiệu.
Xuống xe, Tô Nhạc ngước nhìn văn phòng, tầng hai tối đen, đứng ở đó, tim cô đập thình thịch. Nhìn người bên cạnh, cô nắm chặt tay anh, cắn răng bước lên.
Mở cửa, bật đèn, văn phòng không có ai nhưng... đã bị lục lọi.
Tất cả tài liệu bên ngoài đều bị ném xuống đất, Tô Nhạc chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức chạy vào phòng trong.
Phòng trong cũng không khác gì, bị lục tung.
Nhìn xung quanh không thấy Tạ Thiệu, cô an tâm hơn chút.
Quay đầu lại, cô thấy Mục Thiên Thừa với gương mặt nửa lo lắng nửa nghi hoặc.
Không biết nên giải thích thế nào. Cô không muốn nói, không muốn để Mục Thiên Thừa lo lắng, nhưng bây giờ rõ ràng không thể giấu được nữa: "Chúng em gặp phải một vụ án khó, bên bị cáo rất có thế lực."
Mục Thiên Thừa nhíu mày: "Vậy nên hôm đó cảnh sát Vu đến cũng liên quan đến chuyện này?"
Thấy Tô Nhạc gật đầu, anh nhíu mày chặt hơn: "Nếu bây giờ anh yêu cầu em rút lui, có được không?"
"Thiên Thừa.
"Tô Nhạc gọi. Vụ án này cũng gián tiếp liên quan đến mẹ cô, bảo cô không quan tâm, cô... không làm được. Cô ngập ngừng rồi nói:"Em không thể."
"Tại sao?" Mục Thiên Thừa không hiểu, một vụ án gần như đe dọa đến tính mạng, tại sao không thể buông tay?
"Bởi vì...
"Tô Nhạc vừa nói hai chữ, cửa phòng đột nhiên có tiếng động, cô lập tức kéo Mục Thiên Thừa nép vào tủ tài liệu, tiện tay tắt đèn. Hai người nín thở, lắng nghe từng tiếng động nhỏ truyền tới. Tiếng bước chân càng gần, càng nhẹ. Cuối cùng, đèn phòng trong bật sáng..."Em làm gì ở đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!