Chương 6: (Vô Đề)

7 giờ kém 5 phút.

Đôi lúc cô rất muốn ngủ nướng, tiếc là đồng hồ sinh học chưa từng cho phép.

Cô vươn vai một cái rồi trở mình ngồi dậy.

Thói quen dậy sớm, cũng không nhận thấy có gì thay đổi so với trước đây.

Cô rửa mặt đơn giản rồi xuống tầng mua bữa sáng.

Tô Nhạc có một vài tật cố chấp, nếu lần đầu cô ăn món gì mà cảm giác ngon thì bất kể bao lâu sau cũng sẽ không thay đổi.

Bữa sáng là một trong số tật cố chấp của cô.

Lần đầu ăn là sau một tháng thực tập.

Lúc ấy Tô Nhạc vẫn đang là thực tập sinh, hàng ngày phải di chuyển giữa trường học và các công ty luật.

Đôi khi thức dậy muộn chút là không có thời gian ăn sáng ở trường.

Tô Nhạc rất tin tưởng nhà ăn trường học, nhà ăn ở đại học trong thành phố nổi tiếng là sạch sẽ và ngon miệng.

Cô cầm túi rồi vội vã tới công ty luật.

Trên đường đi, cô nhìn thấy một cửa hàng bánh bao, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng người qua lại rất tấp nập.

Tô Nhạc dừng lại, đi qua mua hai cái bánh bao.

Nói thật, rất ngon.

Từ đó về sau, Tô Nhạc luôn ăn bánh bao ở quán đó.

Sau khi tốt nghiệp và thuê nhà ở cách quán bánh bao chưa tới mười phút đi bộ, mỗi ngày cô rời giường rồi đi bộ qua thì lại càng tiện hơn.

Vừa ngồi xuống, ông chủ đã mỉm cười đi tới.

"Vẫn như cũ hả?"

Tô Nhạc mỉm cười lại: "Dạ." Sau đó bổ sung một câu: "Cảm ơn chú ạ.

"Ông chủ mỉm cười trở về. Quán này là do một cặp vợ chồng hơn bốn mươi tuổi mở. Chưa qua bao lâu mà bánh bao đã được bê lên, Tô Nhạc lại nói cảm ơn rồi cúi đầu ăn sáng."Chú ơi, vẫn như cũ ạ.

"Bên kia, ông chủ nhiệt tình trả lời. Sáng nào cũng ăn ở đây đã thành thói quen. Tô Nhạc vẫn cúi đầu ăn bữa sáng của mình. Một lúc sau, trên đầu cô tối sầm lại, cô ngẩng đầu nhìn lên."Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng.

"Chào hỏi xong, Tô Nhạc tiếp tục cúi đầu ăn sáng, không hề có ý hỏi tại sao Mục Thiên Thừa lại ở đây. Chỗ này vốn là nơi ăn uống, gặp người nào cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nhìn người đối diện cúi đầu chuyên tâm ăn uống, Mục Thiên Thừa cũng không nói chuyện. Anh chỉ cúi đầu mà không biết nhìn cái gì. Rõ ràng là đang ăn nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được trên đỉnh đầu có ánh mắt như có như không lướt qua. Tô Nhạc ngẩng đầu:"Anh Mục, thật trùng hợp."

Cô nói xong, Mục Thiên Thừa bật cười, sau đó anh nhận ra mình có chút thất lễ thì xua tay: "Thật trùng hợp."

Tô Nhạc gật đầu: "Đồ ăn của anh ra rồi kìa.

"Mục Thiên Thừa lại gật đầu. Ông chủ bưng tới rồi mỉm cười:"Tiểu Mục, sao hôm nay không thấy người đi cùng cậu đâu?"

"Cậu ta đi huấn luyện rồi ạ." Mục Thiên Thừa mỉm cười trả lời: "Thiên Quân nói gần đây Thập Nhất rất tiến bộ."

Nghe Mục Thiên Thừa nói, ông chủ có chút xấu hổ, bàn tay vốn để xuống lại nắm lấy tạp dề phía trước, siết chặt rồi lại buông xuôi: "Thập Nhất không gây phiền toái cho các cậu chứ?"

Mục Thiên Thừa lắc đầu: "Cậu ấy rất ngoan, tiến bộ rất nhanh. Chẳng bao lâu nữa có thể thử tham gia trận đấu rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!