Thông tin mà Vu Anh Tuấn báo cho Tô Nhạc quá đỗi chấn động, thật khó để giải thích trong điện thoại chỉ bằng vài câu. Không nghĩ ngợi gì, Tô Nhạc đã đồng ý gặp tại địa điểm mà Vu Anh Tuấn nói rồi cầm túi chạy vội ra ngoài.
Cho đến khi ngồi trên taxi, Tô Nhạc mới nhớ ra Mục Thiên Thừa còn đang ở văn phòng luật sư nên vội vàng lấy điện thoại gọi cho Mục Thiên Thừa.
"Nhạc Nhạc."
Mục Thiên Thừa mỉm cười, bắt máy.
"Em…" Tô Nhạc vừa mở lời, đã bị Mục Thiên Thừa ngắt lời: "Anh không sao, em cứ đi lo việc của mình trước, anh sẽ đợi em ở văn phòng.
"Anh không hỏi lý do, chỉ bảo cô cứ lo việc trước. Tô Nhạc tưởng rằng anh sẽ hỏi, thậm chí có thể tức giận nhưng không có gì xảy ra. Những lo lắng vừa rồi đều không cần thiết."Được.
"Tô Nhạc đáp. Sau khi cúp máy, Tô Nhạc nhắn tin cho Tạ Nam nhờ cô ấy chăm sóc anh giùm. Địa chỉ mà Vu Anh Tuấn gửi vẫn là quán ăn sáng lần trước họ gặp mặt, cách không xa sở cảnh sát. Đợi một lát Tô Nhạc mới đến, Vu Anh Tuấn có chút sốt ruột, thấy Tô Nhạc thì đứng dậy vẫy tay:"Ở đây.
"Nghe tiếng, Tô Nhạc nhìn qua, bước chân chững lại rồi chuyển hướng đến. Vừa ngồi xuống, Vu Anh Tuấn đã không chờ được mà mở lời:"Cô nhanh lên, tôi còn có việc nữa nữa!"
Tô Nhạc gật đầu: "Cảm ơn anh."
"Không có gì." Vu Anh Tuấn gật đầu: "Về chuyện cô nhờ, tôi đã nhờ người tra giúp hồ sơ bên kia, nó đã được xếp vào dạng tuyệt mật rồi."
Có lẽ Tô Nhạc đã dự đoán được trước, nên không quá ngạc nhiên khi nghe Vu Anh Tuấn nói vậy, cô chỉ gật đầu, không có phản ứng lớn.
"Chỉ là…" Vu Anh Tuấn dừng lại một chút: "Trương Khánh Thủy thật sự đã nhận tội thay, và kẻ đó là con trai của một quan chức cấp tỉnh."
"Ai?" Tô Nhạc truy hỏi. Nghe thấy câu này của Vu Anh Tuấn, cảm xúc của cô dâng trào.
"Chuyện này…" Vu Anh Tuấn có chút khó xử.
"Rốt cuộc là ai vậy?
"Tô Nhạc hỏi lại. Vu Anh Tuấn lắc đầu:"Đây đã là thông tin mật rồi, bạn của tôi chỉ là cảnh sát bình thường, không thể xem hồ sơ mật.
"Trên thế giới này chưa từng có sự công bằng, Tô Nhạc sớm đã hiểu, chỉ là bây giờ… khó mà chấp nhận được. Cô có chút thất vọng:"Cảm ơn anh, anh còn bận chuyện khác thì tôi không làm phiền nữa."
Nói xong lời tạm biệt, cô định rời đi, nhưng bị Vu Anh Tuấn kéo lại: "Tô Nhạc, cô là luật sư, có thể dùng quy trình pháp lý mà."
"Quy trình pháp lý?"
Tô Nhạc cười mỉa: "Nếu có tác dụng thì đã không kéo dài nhiều năm như vậy…
"Cô không nói hết, cảm ơn sự giúp đỡ của Vu Anh Tuấn rồi rời đi. Khi về đến văn phòng luật, chỉ còn Mục Thiên Thừa ngồi đó yên tĩnh đọc sách, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười:"Em về rồi."
Tô Nhạc gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống.
"Nói với anh đi?" Mục Thiên Thừa nhẹ nhàng mở lời, đưa tay nhẹ vuốt tóc Tô Nhạc: "Không sao đâu."
Tô Nhạc lắc đầu: "Em không sao, chỉ là hơi đói."
"Chúng ta đi ăn." Anh nắm tay Tô Nhạc đứng dậy.
Ăn xong, mọi người ai nấy đều bận rộn, Tô Nhạc cũng sắp xếp lại cảm xúc để làm việc nghiêm túc.
Không ai hỏi Tô Nhạc giữa trưa vội vã đi làm gì, họ chỉ biết rằng, Tô Nhạc làm gì cũng có lý do của cô, cũng có chừng mực của cô.
Tan làm, hai người vẫn cùng nhau về nhà, chỉ có điều trước đây hai người cùng đi ăn, bây giờ thì cùng về nhà nấu ăn.
Trong nhà vẫn còn thức ăn mua từ hôm qua, Tô Nhạc mở tủ lạnh xem xét rồi quyết định bữa tối sẽ ăn gì.
Về chuyện ăn gì, Mục Thiên Thừa không quan tâm lắm, Tô Nhạc nấu gì, anh ăn đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!