Chương 47: (Vô Đề)

"Xin chào, tôi là Tô Nhạc, luật sư của văn phòng Luật sư Ân Hỏa, tôi muốn gặp Trương Khánh Thủy.

"Tô Nhạc mỉm cười nói. Người nọ liếc nhìn Tô Nhạc rồi cười nói:"Lại là cô à?"

Tô Nhạc tỏ vẻ không hiểu: "Gì cơ?"

Người nọ lắc đầu: "Cô chờ chút, tôi hỏi xem ông ta có muốn gặp cô không.

"Tô Nhạc gật đầu, đứng một bên chờ đợi. Chẳng bao lâu, viên cai ngục quay lại:"Xin lỗi, ông ta nói không gặp. Vụ án của ông ta đã kết thúc, không muốn gặp bất cứ ai nữa."

Điều này làm Tô Nhạc không ngờ tới, cô gật đầu: "Cảm ơn.

"Rồi cầm đồ rời đi. Lần này không gặp được, nhưng khi đơn kiện được nộp lên và trát tòa được gửi xuống thì vẫn phải gặp, chỉ là vấn đề thời gian. Tô Nhạc vừa quay về văn phòng vừa tự an ủi mình. Liên tiếp mấy ngày, ngoài việc bận rộn với chuyện của Ngụy Hạ, Tô Nhạc cũng đang cố gắng tìm người kia, chỉ là cô chỉ là một luật sư, làm sao tìm được manh mối chứ! Hôm đó, Tô Nhạc đang nằm trên bàn phiền não, một tin nhắn đến. Ngụy Hạ:"Tôi đã nộp đơn kiện."

Tô Nhạc: "Vâng, tôi biết rồi.

"Cô cất điện thoại rồi ngồi dậy. Chỉ cần một chút thời gian nữa là có thể gặp rồi. Trong khi tự an ủi mình, điện thoại lại reo lên. Tô Nhạc nghe máy:"Alo."

Mục Thiên Thừa: "Anh đang đợi em dưới lầu."

Tô Nhạc nhíu mày: "Được."

Sau khi cúp máy, cô bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn.

Mấy ngày nay bận rộn, hầu như cô không gặp được Mục Thiên Thừa, ngay cả khi anh đi bệnh viện điều trị cũng do Mục Thiên Quân đi cùng. Sau khi về, Mục Thiên Thừa luôn không vui, gọi cho Tô Nhạc, cô lúc nào cũng bận rộn, nói chưa được mấy câu đã cúp máy.

Từ hôm qua, Mục Thiên Thừa đã nhờ Mục Thiên Quân đưa anh đến dưới lầu văn phòng luật sư chờ Tô Nhạc tan làm, sau đó hai người cùng đi ăn tối.

Vừa bước ra đã thấy Mục Thiên Thừa dựa vào xe.

Tô Nhạc bước nhanh tới: "Sao không ở trong xe, ngoài trời lạnh thế này!

"Càng gần cuối năm, thời tiết càng lạnh, hôm nay lại càng lạnh hơn. Mục Thiên Thừa mỉm cười:"Hôm nay là ngày Lạp Bát*.

"[*] Ngày 8 tháng 12 âm lịch. Trong ngày này, hầu hết các hộ gia đình đều thưởng thức cháo Lạp Bát. Tô Nhạc ngẩn ra, cô thật sự quên mất ngày này. Cô ngồi vào xe:"Anh muốn ăn cháo Lạp Bát không?"

Mục Thiên Thừa lắc đầu: "Chúng ta đi ăn món Quảng Đông nhé?"

Tô Nhạc gật đầu đồng ý.

Sau khi ăn xong rồi đưa Tô Nhạc về, anh mới trở về nhà mình.

Mấy ngày nay, kết quả điều tra chỉ cho thấy Trương Khánh Thủy thực sự từng ở thành phố S vài năm trước, nhưng không thể tìm ra thêm gì nữa. Tô Nhạc xoa thái dương, đầu óc chỉ còn lại câu hỏi phải làm sao bây giờ.

Đơn kiện của Ngụy Hạ đã được nộp, Tô Nhạc ước tính thời gian, phiên tòa của chị ta có thể sẽ phải để đến sau Tết, như vậy thời gian cũng không quá gấp gáp.

Hôm đó, vừa tới văn phòng, Tạ Nam vui vẻ bước vào.

Thấy Tô Nhạc, cô mỉm cười chào: "Chị Nhạc."

Tô Nhạc gật đầu: "Chuyện gì mà vui thế?"

Tạ Nam cười hì hì: "Trường em dạo này có một cô gái tự tử vì tình, cô bạn đó em quen, rất vui vẻ, không thể nào xảy ra chuyện như vậy. Trường học dùng tiền để ém chuyện này xuống, bọn em thấy không chịu được nên lén gửi tin cho báo chí, rồi cảnh sát cũng vào cuộc điều tra."

Nói đến đây, cô ấy lại cười hì hì: "Bây giờ cuối cùng cũng đã sáng tỏ, cậu con trai đó cũng bị bắt rồi."

Tô Nhạc nhíu mày: "Nhờ cảnh sát?"

Tạ Nam gật đầu: "Đúng vậy, cảnh sát điều tra gì cũng dễ dàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!