Khi tỉnh lại là lúc Tô Nhạc gọi dậy. Anh mở mắt, khuôn mặt đối phương phóng đại trước mắt. Với kinh nghiệm lần trước, lần này Mục Thiên Thừa rõ ràng đã thích ứng hơn. Anh mỉm cười: "Anh có béo lên không?"
"Gầy hơn rồi."
Tô Nhạc nói: "Anh dậy đi, sắp tới giờ ăn trưa rồi.
"Hôm nay không phải Tô Nhạc nấu, các bạn nhỏ đi chơi tiện thể mang về vài món ăn ở ngoài quán. Mục Thiên Thừa gật đầu ngồi dậy. Hai người vừa ra ngoài, các em nhỏ đã bày biện xong thức ăn, thấy Mục Thiên Thừa ra thì vui vẻ gọi:"Anh Thừa, chị dâu mau tới ăn cơm."
Vừa ngồi xuống thì 97 chạy đến bên cạnh Mục Thiên Thừa: "Anh Thừa, tối qua anh đi đâu vậy? Đêm khuya còn ra ngoài, em gọi anh mà anh không đáp lại.
"Người hỏi vô tâm, người nghe lại chú ý. Tô Nhạc nhìn qua:"Lúc mấy giờ?"
97 nghiêng đầu nhớ lại: "Khoảng mười hai giờ, lúc đó em dậy đi vệ sinh.
"Mười hai giờ ư? Tô Nhạc ra ngoài là bảy giờ rưỡi, chẳng phải là... Cô cắn chặt môi nhìn Mục Thiên Thừa. Người bên cạnh nắm lấy tay cô, mỉm cười nhẹ nhàng. Ăn xong, mọi người lại náo nhiệt chơi đùa, kéo Mục Thiên Thừa không buông, đều bị Tô Nhạc từ chối. Từ lúc biết chuyện, Mục Thiên Quân đã im lặng, xung quanh dù có ồn ào anh ta cũng không tham gia, vẫn một bộ mặt đầy tâm sự. Mục Thiên Thừa đi qua mỉm cười vỗ vai anh ta:"Đừng lo lắng quá, anh hiện tại rất ổn."
Anh luôn nói mình rất ổn, bất kể với ai cũng nhấn mạnh từ "ổn
". Nhưng thực sự rất ổn ư? Đến bây giờ, anh ta không biết Mục Thiên Thừa phải chịu đựng bao nhiêu? Không biết mỗi ngày, mỗi giây của anh khó khăn thế nào? Không biết sau này còn bao nhiêu biến cố xảy ra? Càng không biết lần tới, Mục Thiên Thừa sẽ xuất hiện ở đâu..."Anh, em..."
"Yên tâm đi.
"Mục Thiên Thừa vỗ vai anh ta rồi trở về phòng. Không lâu sau, Tô Nhạc bước vào, tay cầm thuốc và nước. Hiếm hoi, Mục Thiên Thừa luôn mỉm cười lần đầu nhíu mày, nhẹ nhàng nói:"Anh có thể không uống được không?"
"Anh nghĩ xem?"
Tô Nhạc hỏi, ép buộc đưa nước và thuốc vào tay anh: "Uống đi.
"Uống thuốc xong, hai người ngồi trò chuyện trước cửa sổ. Mục Thiên Thừa:"Ngày mai là thứ hai, em phải đi làm chứ?"
Tô Nhạc lắc đầu: "Ngày mai anh phải đi bệnh viện.
"Nếu không có Tô Nhạc nhắc nhở, anh đã quên mất. Mục Thiên Thừa gật đầu:"Anh có thể tự đi."
Tô Nhạc không động đậy, nhìn chằm chằm vào anh. Vài giây sau Mục Thiên Thừa đầu hàng: "Được rồi, chúng ta cùng đi. Em không đi làm lâu như vậy thật không sao chứ?"
"Ừm, em đã xin nghỉ rồi."
Tô Nhạc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vậy..."
"Đang tuyết rơi kìa." Tô Nhạc chỉ ra ngoài, quay đầu nhìn Mục Thiên Thừa: "Lúc chúng ta mới quen là mùa hè, không ngờ giờ đã tuyết rơi rồi."
"Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật.
"Mục Thiên Thừa mỉm cười, đôi mắt to cong lên, ánh mắt dịu dàng. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Tô Nhạc đợi Mục Thiên Thừa uống thuốc xong mới rời đi. Mục Thiên Thừa tiễn cô xuống lầu, còn giúp cô gọi taxi, ghi nhớ biển số xe rồi mới vẫy tay chào tạm biệt. Taxi vừa chạy được một lúc, Mục Thiên Thừa gọi điện đến. Tô Nhạc nghe máy:"Về đến nhà em sẽ báo bình an."
"Để máy vậy đi." Mục Thiên Thừa đứng đó, chờ chiếc xe khuất bóng mới chậm rãi quay về: "Chúng ta nói chuyện, hoặc anh nói em nghe, đến khi em về nhà anh mới tắt máy, được không?"
Cuối cùng dừng lại một chút, nhẹ nhàng thêm một câu.
"Được.
"Tô Nhạc đồng ý. Anh đang lo lắng cho sự an toàn của cô. Chưa từng có ai đối xử với cô tốt như Mục Thiên Thừa, yêu cô như yêu chính bản thân mình. Đợi Tô Nhạc xuống xe, lên lầu, mở cửa, anh mới cúp máy. Thực ra hai người không nói gì nhiều, bắt đầu một chủ đề, cô nói quan điểm của mình, anh lại trình bày quan điểm của anh. Chẳng mấy chốc cô đã về đến nhà! Sáng thứ hai, Tô Nhạc vừa ra khỏi cửa đã thấy Mục Thiên Thừa đứng ngoài, phản ứng đầu tiên của cô là đóng cửa gọi cho bác sĩ Giang."Này." Mục Thiên Thừa gọi, giơ tay cản lại, cười nói: "Anh là Mục Thiên Thừa.
"Tô Nhạc ngừng tay, buông lỏng. Mục Thiên Thừa bước vào:"Em nghĩ anh là Ngải Thiên?"
Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!