Những chuyện cũ không vui vẻ gì cứ được nhắc đi nhắc lại, ngay cả Mục Thiên Thừa cũng không thể chịu nổi.
Bước ra khỏi hồi ức, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ: "Tô Nhạc, cô ấy có nói gì không?"
"Bảo anh chú ý nghỉ ngơi thôi." Mục Thiên Quân mở miệng, vỗ vai Mục Thiên Thừa: "Đều đã qua rồi, anh đừng nghĩ tới nữa."
Mục Thiên Thừa gật đầu: "Cậu đi ngủ đi.
"Trong phòng khách chỉ còn lại mình Mục Thiên Thừa, ánh đèn tường mờ mờ ở cùng với anh. Tô Nhạc trở về nhà, rửa mặt rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, Tô Nhạc dậy sớm ra ngoài ăn sáng, vừa mở cửa đã thấy một người đứng trước mặt:"Mục Thiên Thừa, sao anh lại đến đây?"
"Không hoan nghênh à?"
Mục Thiên Thừa nhẹ nhàng cười: "Muốn mời anh vào tham quan không?
"Giọng nói cao lên, có chút sắc bén. Trong lòng Tô Nhạc trùng xuống, cô hiểu ra rồi. Cô nghiêng người:"Vào đi." Sau đó theo sau vào lấy cốc: "Anh muốn uống gì?"
"Em có gì?"
"Nước lọc, hồng trà."
"Xem ra cả hai anh đều không thích." Mục Thiên Thừa xòe tay, nhìn xung quanh rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống.
"Ngải Thiên.
"Tô Nhạc gọi. Ngải Thiên cười, cúi người mở to mắt:"Cô nhận ra rồi à?" Nói xong cười lớn, như thể trò đùa bị phát hiện.
"Tôi đi rót nước cho anh.
"Tô Nhạc nói, quay vào bếp. Ngải Thiên không đáp, ngâm nga bài hát, đặt chân lên bàn trà:"Tô Nhạc, cô không tò mò tôi đến đây làm gì à?"
"Không tò mò.
"Tô Nhạc lớn tiếng đáp. Vì anh ta có thời gian ngồi đây tán gẫu với cô, điều đó có nghĩa anh ta không có ý định làm hại cô. Bưng nước ra đặt lên bàn, nhìn thấy chân của Ngải Thiên trên bàn, cô liếc anh ta một cái rồi đưa ly nước cho anh ta:"Của anh đây, không có thuốc độc, yên tâm đi."
"Ồ, cô biết tôi muốn hỏi gì rồi hả?"
Anh ta vui vẻ nhận lấy: "Sao cô rót nước lạnh vậy???"
Tô Nhạc không quan tâm ngồi xuống: "À, máy lọc nước không cắm điện.
"Lý do này là gì vậy? Chẳng thuyết phục tí nào. Đặt ly nước xuống:"Cô định làm gì?"
"Ăn sáng."
"Đi với tôi thế nào?"
"Không hứng thú."
"Ồ?" Ngải Thiên thích thú: "Dù sao tôi và Mục Thiên Thừa cũng là một người mà!"
"Mục Thiên Thừa lịch sự hơn anh." Tô Nhạc lạnh lùng nói: "Anh cứ ngồi đây, tôi ra ngoài ăn sáng."
Thôi được rồi, cô chẳng sợ anh ta nữa. Ngải Thiên đứng dậy: "Tôi chỉ đến cảm ơn cô thôi.
"Nói xong mặt anh ta có chút không tự nhiên. Tô Nhạc dừng lại:"Cảm ơn tôi vì cái gì?"
"Nếu không phải cô đến kịp lúc hôm đó, chỉ một ngày nữa, tối đa là hai ngày nữa chúng tôi đều sẽ chết cả, tôi vừa mới đến thế giới này, còn chưa kịp nhìn ngắm kỹ càng!"
"Ồ." Cô quay người bước ra ngoài. Ngải Thiên vội vàng theo sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!