Tô Nhạc nhìn bát cháo trên tay nói tiếp: "Vậy anh cần phải nghĩ kỹ nhé, cháo này rất nóng, nếu anh hất đổ chắc chắn sẽ tràn ra tay em, cho dù không phồng rộp thì cũng sẽ đỏ lên."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Cái tay này đi theo em thật xui xẻo, buổi chiều vừa bị xước, giờ lại bị bỏng, tốt nhất là bỏ đi! Anh nói có phải không?"
Mục Thiên Thừa đã quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tô Nhạc đang nói chuyện. Hai người quen biết nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe Tô Nhạc nói nhiều như thế.
Hơn nữa, cô còn phân tích hậu quả nếu anh làm hành động quá khích gì đó.
Làm tổn thương Tô Nhạc, Mục Thiên Thừa không làm được, cũng không nỡ. Nhìn chằm chằm cô vài giây rồi đầu hàng, nghiêng người tới uống cháo.
Thấy anh ngoan ngoãn, Tô Nhạc vui vẻ đặt bát xuống, đứng dậy giúp anh dựng gối lên để anh ngồi thoải mái hơn.
Sau khi uống xong bát cháo, Mục Thiên Thừa nằm xuống.
Nhìn Tô Nhạc bận rộn trước sau, anh có chút không nỡ: "Tô Nhạc."
"Hả?" Tô Nhạc đáp, tay vẫn không ngừng.
"Cảm ơn, sau này đừng đến nữa.
"Tô Nhạc dừng tay, hồi lâu không đáp cũng không cử động, vai hơi run rẩy. Mục Thiên Thừa lòng chợt nặng trĩu, bất chấp kim truyền trên tay kéo Tô Nhạc lại. Quay lại, anh thấy mắt cô đỏ hoe, trên mặt còn nước mắt chưa khô. Lòng đau đớn, Mục Thiên Thừa nói:"Tôi... Tô Nhạc tôi..."
"Được, em đồng ý với anh. Em sẽ đi." Tô Nhạc mở miệng, mỗi câu nói kèm theo một giọt nước mắt: "Trước đây Trịnh Thông nói tính cách của em chẳng ai ưa nổi, không ai thích em. Em nghĩ không ai thích thì không thích thôi, vừa khéo em cũng không thích người khác.
Hôm đó Ngải Thiên nói anh thích em, em vui lắm, thật muốn chạy ngay đến trước mặt Trịnh Thông mà hét to, thấy không dù em không đáng yêu vẫn có người thích. Sau đó anh biến mất, em mới nhận ra mình cũng thích anh, rất thích.
Em muốn tìm anh, rồi cùng anh chữa bệnh, chúng ta có thể mãi bên nhau."
Cô lau nước mắt rồi nói tiếp: "Đến bây giờ em mới nhận ra, tất cả chỉ là em đơn phương. Thực ra Ngải Thiên nói dối, tất cả là lừa em thôi. Chuyên lừa người như em."
"Không phải."
Mục Thiên Thừa nhanh chóng phủ nhận, bất chấp kim truyền máu, nâng tay lên lau nước mắt cho Tô Nhạc.
"Em biết anh tốt bụng, không muốn người khác buồn. Cảm ơn anh."
"Anh không, Tô Nhạc, anh thực sự thích em."
"Thật không?
"Tô Nhạc ngừng khóc. Thấy Mục Thiên Thừa gật đầu, cô lại bắt đầu khóc:"Vậy tại sao anh đuổi em đi…"
"Không đuổi nữa, không đuổi nữa, đừng khóc." Thấy Tô Nhạc khóc, Mục Thiên Thừa đau lòng muốn chết, đâu còn quan tâm gì khác, vội theo lời Tô Nhạc nói.
"Thật không?"
Lần nữa xác nhận.
"Thật."
Thấy Mục Thiên Thừa gật đầu, Tô Nhạc nói: "Đưa em giấy ăn, em chảy nước mũi rồi."
Nhân lúc Mục Thiên Thừa quay người lấy giấy, cô làm mặt xấu thương hiệu của Tạ Nam. Hừ, tưởng em nấu cháo chỉ có thể ngẩn người ra sao? Dù sao cách của Baidu cũng có tác dụng, chỉ là lời thoại nói ra hơi nổi da gà.
Thấy anh quay lại, cô lại trở lại biểu cảm như trước, nhận giấy lau sạch sẽ.
Cuối cùng Tô Nhạc không khóc nữa, Mục Thiên Thừa cũng yên tâm nằm lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!