Chương 36: (Vô Đề)

Sau vài ngày nghỉ ngơi ở nhà, Tô Nhạc quay trở lại làm việc tại văn phòng luật sư.

Chỉ còn hai ngày nữa là vụ án của Lý Quế Anh sẽ được xét xử. Vừa trở lại làm việc, Tô Nhạc không thể lơ là chút nào, cô cẩn thận xem lại tất cả các tài liệu nhiều lần, sau đó đi tìm Lý Quế Anh.

Sau khi ra viện, Lý Quế Anh và Tiểu Bảo luôn ở nhà anh trai của cô ấy, hai người bàn bạc xong thì cô trở về.

Trên đường về, Tô Nhạc cúi đầu suy nghĩ miên man.

Cách đây không lâu, khi tan làm cũng đi trên con đường này, Mục Thiên Thừa đi theo phía sau lo lắng cho sự an toàn của cô. Tô Nhạc quay đầu nhìn lại, toàn những gương mặt xa lạ, bước đi vội vã.

Không còn nữa, đã lâu rồi người đó không xuất hiện nữa.

Ngày hôm đó, cô nghĩ rằng chỉ cần tìm được Mục Thiên Quân là có thể tìm được Mục Thiên Thừa. Nhưng nhiều ngày trôi qua, cô không thể liên lạc với Mục Thiên Quân, dù gọi vào lúc nào cũng đều không thể kết nối.

Cô xoa trán thở dài.

Bây giờ không có cách nào, nhưng cô không muốn bỏ cuộc.

Điện thoại rung lên, Tô Nhạc lấy ra, khi thấy cái tên đó, lòng cô rất kích động, không dám do dự mà nhấc máy.

"Xin chào, xin hỏi ai đấy?

"Bên kia, Mục Thiên Quân lên tiếng hỏi. Những ngày này anh luôn trong trại huấn luyện, không xem điện thoại, đến khi thấy thì... trời ạ, hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ một số lạ. Nghĩ một chút rồi anh cũng gọi lại."Xin chào, tôi là Tô Nhạc."

Tô Nhạc? Mục Thiên Quân hồi tưởng một chút rồi biết là ai. Anh cười hỏi: "Là chị à, có chuyện gì không?"

"Tôi... tôi...

"Tô Nhạc ngập ngừng, không biết nói thế nào. Sự xuất hiện của Ngải Thiên chỉ có hai người biết, nếu Mục Thiên Quân có thể nói chuyện thoải mái như vậy nghĩa là anh ta không biết, và Mục Thiên Thừa cũng không muốn anh ta lo lắng. Nghĩ một chút, cô lên tiếng:"Mục Thiên Thừa để quên đồ ở chỗ tôi, tôi tiện ra ngoài muốn mang trả, nhưng tôi quên mất địa chỉ nhà anh ấy.

"Đã phát triển đến mức này rồi sao? Mục Thiên Quân trong lòng rất vui:"Vậy à, ha ha, tôi hiểu rồi."

"Anh Quân, anh đến đây một chút."

"Đến ngay đây."

Mục Thiên Quân nói với người phía sau rồi nói với cô: "Tôi sẽ gửi địa chỉ cho chị sau, bây giờ tôi có chút việc, tạm biệt nhé."

"Cảm ơn cậu."

Tô Nhạc cảm ơn rồi cúp máy, sau đó gọi điện xin phép nghỉ với Tạ Thiệu.

Nhà Mục Thiên Thừa không xa văn phòng luật, đi bộ chỉ mất hai mươi phút.

Tô Nhạc theo địa chỉ Mục Thiên Quân gửi, đến nơi gõ cửa thì phát hiện cửa mở. Trong lòng cô có dự cảm không lành, đẩy cửa bước vào.

Đi dọc lối vào, thấy toàn đồ đạc bị đập vỡ, có nơi còn dính máu.

Cô theo vết máu đi vào sâu hơn, máu ngày càng nhiều, cuối cùng có cả dấu chân dính máu. Tim cô đập nhanh dần, trong không khí phảng phất mùi máu tanh.

Cuối cùng, theo những dấu chân đầy máu, cô đến trước cánh cửa đóng kín nhưng lại do dự.

Cô... có thể không chịu được những gì bên trong. Nếu người nằm bên trong là Mục Thiên Thừa, không còn thở nữa thì sao? Nếu đó là Ngải Thiên, là Ngải Thiên điên cuồng thì thế nào?

Không để cô nghĩ thêm, bên trong phát ra âm thanh không lớn lắm, vừa đủ để cô nghe thấy.

Cô đẩy cửa nhìn vào...

Toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi máu, trên sàn, trên tường đều có vết máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!