Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày xét xử của Lý Tuyết cũng đã đến.
Ngày hôm trước, hai người đã gặp nhau và trò chuyện khá lâu.
Trong thời gian này, chị ta cũng đã tìm đến bạn bè của Tôn Lập và mong họ ra tòa làm chứng. Nhưng kết quả rất rõ ràng, nếu đã là bạn của Tôn Lập thì sao họ có thể phản bội bạn tốt được chứ?
Bỏ qua con đường này, chị ta lại một lần nữa xem xét các chứng cứ trong tay mình. Về phần thắng thua của vụ kiện này, Tô Nhạc cũng chỉ nắm chắc được nửa phần.
Ngược lại, Lý Tuyết lại tỏ ra rất bình thản, nhìn Tô Nhạc đang sắp xếp chứng cứ và nói:
"Luật sư Tô, cô đừng cảm thấy áp lực nhé. Vụ kiện này, tôi nhất định phải thắng, tôi cũng nhất định phải ly hôn, còn về tài sản, tôi cũng sẽ không để lại cho anh ta một đồng nào. Tôi sẽ làm cho anh ta phải ra đi mà không mang theo được bất cứ thứ gì, thậm chí cả quần sịp cũng đừng hòng mang đi." Nói xong, chị ta cảm thấy lời của mình khiến Tô Nhạc thêm áp lực, cười một cách ngại ngùng:
"Ý tôi là, dù phải kiện bao nhiêu lần thì tôi cũng nhất định phải ly hôn. Không nhất thiết phải kết thúc chỉ sau một lần. Tôi hiểu việc kiện tụng rất chậm chạp. Cô cứ yên tâm, tôi đã quyết định chọn cô thì kiện không xong tôi tuyệt đối không đổi luật sư đâu."
Tô Nhạc đã gặp được nhiều người thẳng thắn, nhưng Lý Tuyết này... có lẽ thuộc loại phóng khoáng!
Gật đầu tiếp tục đối chứng rồi dự đoán các câu hỏi của luật sư đối phương và cách trả lời thế nào.
Phiên tòa bắt đầu lúc 9 giờ sáng.
Sáng sớm Tô Nhạc đã đến, Lý Tuyết đến muộn hơn một chút.
"Thẩm phán, các vị bồi thẩm viên, tôi có bằng chứng cho thấy, trong thời gian thân chủ của tôi nộp đơn ly hôn thì bị cáo Tôn Lập đã chuyển đi tài sản chung của hai vợ chồng."
Tô Nhạc nói rồi bấm chuột, trên màn hình lớn hiện lên một hình ảnh tài khoản.
"Thẩm phán hãy xem, đây là tài khoản của thư ký bị cáo Tôn Lập, tài khoản mở vào tháng 8 năm nay và được mở trong chuyến công tác tại Macao. Ngay sau khi mở tài khoản thì đã có một khoản tiền lớn được chuyển vào. Một thư ký nhỏ bé, sao có thể đột nhiên có nhiều tiền như vậy?"
"Đây chỉ là suy đoán chủ quan của luật sư bên đối phương, không thể coi là chứng cứ." Luật sư biện hộ phản đối.
"Thẩm phán, tôi yêu cầu thư ký của bị cáo ra tòa, tôi cần hỏi cô ấy một số câu hỏi." Tô Nhạc nói với vẻ nghiêm túc.
"Được phép."
"Bây giờ tôi sẽ hỏi cô vài câu, cô phải trả lời thật. Trước tiên, tôi nhắc nhở cô phải trả lời theo quy định của Điều 111 của Bộ luật Tố tụng Dân sự. Người tham gia tố tụng hoặc người khác có một trong những hành vi dưới đây, Tòa án nhân dân có thể tùy theo mức độ nghiêm trọng mà phạt tiền hoặc giam giữ. Cô hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời."
Sau khi nhận được phản hồi, Tô Nhạc bắt đầu hỏi: "Tài khoản trên màn hình có phải của cô không?"
Người nọ do dự một lúc rồi gật đầu.
"Được rồi, vậy tôi hỏi tiếp, tiền trong tài khoản này cũng là của cô ư?"
"Đúng vậy."
"Cô là thư ký của Chủ tịch công ty Điện tử Hiển Ninh, lương hàng tháng của cô là bao nhiêu? Vài nghìn? Hay một vạn?"
"Sáu nghìn."
"Vậy cô giải thích thế nào về số tiền tám triệu bỗng nhiên xuất hiện trong tài khoản của cô?"
"Đó... đó là... bạn trai tôi cho tôi."
"Bạn trai?" Tô Nhạc hỏi lại, giọng cao lên, không rời mắt khỏi thư ký của Tôn Lập:
"Chúng tôi đã kiểm tra người chuyển tiền, đó là bị cáo Tôn Lập. Cô nói số tiền này do bạn trai cô chuyển vào, vậy ý cô là bạn trai cô là Tôn Lập đúng không?"
"Phản đối, luật sư bên biện hộ đang cố tình dẫn dắt nhân chứng."
"Thẩm phán, trong lời của tôi không có ý dẫn dắt, tất cả đều là do nhân chứng tự nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!