So với buổi sáng, buổi chiều mọi người đều bận rộn với công việc riêng, không có quá nhiều trao đổi.
Tạ Nam học kế toán, công việc nhẹ nhàng, sau khi làm xong thì sẽ chơi một vài trò chơi. Tô Nhạc bấm giờ giúp cô ấy, có thể chơi tối đa một tiếng, khi hết giờ thì cô ấy tắt trò chơi và đi loanh quanh phòng trong phòng ngoài.
Tạ Thiệu từng nói rất nhiều về chuyện này, Tạ Thiệu nói, bởi vì mỗi lần nhìn thấy Tạ Nam đi đi lại lại xung quanh là anh ta lại có cảm giác say xe. Lần nào Tạ Nam cũng cười ha ha vâng dạ, nhưng lần sau lại tái diễn.
Ba người còn lại bận rộn với những vụ án trong tay.
Tô Nhạc giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó cô thu dọn đồ đạc trên bàn, chuẩn bị về nhà.
Tạ Nam trở về chỗ ngồi, lại chơi trò chơi khác, khi nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên rồi mỉm cười: "Tạm biệt chị Nhạc.
"Tô Nhạc có rất nhiều thói quen, có tốt có xấu. Cũng giống như bây giờ, thói quen tan làm đúng giờ của cô không thể nói được là tốt hay xấu. Dù bận rộn tới đâu, cô cũng luôn tan làm đúng giờ, cho dù phải mang công việc về nhà làm, cô cũng sẽ không ở lại chỗ làm. Bạn đầu Tạ Nam có chút không hiểu, cũng từng hỏi Tô Nhạc. Tô Nhạc tỏ vẻ bình tĩnh thản nhiên:"Chẳng lẽ các người muốn tước đoạt cảm giác hạnh phúc tan làm đúng giờ của chị à?
"Tạ Nam không nói nên lời. Nhưng mà ý này cũng đúng. Ai không muốn tan làm đúng giờ chứ? Cho dù là nhiều công việc thế nào đi chăng nữa. Tô Nhạc gật đầu:"Tạm biệt."
Tiếng nói lớn hơn bình thường, hai người trong phòng đồng thời trả lời: "Tạm biệt."
Đối với rất nhiều thói quen của Tô Nhạc, bọn họ đã quá quen rồi.
Thu dọn giấy tờ, xách ba lô và rời đi.
Tầng dưới vẫn giống như ngày hôm qua, Tô Nhạc nhìn qua, thấy bên trái có một gian hàng trống. Nhìn xuyên qua lớp kính, cô thấy được bên trong có thứ gì đó, bao bì dày, không xác định được là gì.
Cô không có sở thích xâm phạm sự riêng tư của người khác, nên cô chỉ đơn giản là liếc nhìn một cái rồi đeo ba lô lên, bắt một chiếc taxi, nói địa chỉ và rời đi.
Khả năng nấu ăn của Tô Nhạc rất tốt, chỉ là cô khá lười, phần lớn thời gian đều ăn ở ngoài.
Trên đường về, cô đã ăn một bát mì thịt bò. Tên cửa hàng in chữ "Mì sợi Lan Châu
"rất lớn. Tô Nhạc ăn miếng đầu tiên rồi nhíu mày, không phải món chính gốc. Nếu như không phải cô từng nếm món ăn chính gốc rồi thì sẽ tin là thật mất. Bỗng nhiên cô nhớ đến câu nói của bạn cùng phòng từ lâu:"Ngoài Lan Châu ra, các nơi khác đều không có mì sợi Lan Châu chính gốc đâu.
"Đã từng ăn đồ chính gốc rồi, cho nên những chỗ khác dù có giống đến mấy thì cũng không phải. Không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, cô cúi đầu ăn nhanh vài miếng để giải quyết cho hết. Ăn xong thì trở về nhà. Bên cạnh có bến xe buýt, Tô Nhạc nhìn số tiền lẻ trong tay rồi đi về hướng xe buýt. Lúc về tới nhà thì trời đã tối đen rồi. Vừa mới vào cửa, điện thoại đã reo lên. Cô nhìn thử, có chút kinh ngạc, sao bà ấy lại gọi nhỉ?"Mẹ." Tô Nhạc mở miệng nói.
"Nghe Tiểu Vu nói, hôm nay các con cùng nhau ăn cơm rồi hả?" Lý Á hỏi.
"Nói chính xác thì là chúng con tình cờ gặp thôi ạ." Tô Nhạc sửa lại.
"Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là hai con đã ăn cơm cùng nhau rồi đúng không?" Lý Á hỏi.
"Vâng." Tô Nhạc thành thật trả lời. Cũng không nói là cô đã bỏ về giữa chừng.
"Có cảm thấy Tiểu Vu là một người rất tốt không?" Lý Á tiếp tục hỏi.
"Không có cảm giác gì ạ. Anh ta nói quá nhiều, quá ồn ào.
"Tô Nhạc không hề nể tình. Đối với Vu Anh Tuấn, cô thực sự cảm thấy người này nói quá nhiều. Rất nhiều khi cô thích yên tĩnh, nếu phải ở bên cạnh một người như vậy thì cả đời này cô cũng không có thời gian yên tĩnh mất. Đặt anh ta trong phòng khách, e là chẳng khác nào mấy chiếc TV đang phát cùng lúc. Cô nhìn đồng hồ, còn có việc phải làm:"Mẹ, con còn có việc, khi nào có thời gian sẽ nói sau nhé."
"Mẹ biết con bận mà, cả năm nay chưa thấy về. Nhưng mà, con có cảm giác gì với Tiểu Vu không?"
"Không có cảm giác gì ạ."
"Sao lại không có cảm giác gì hả? Nhạc Nhạc, mẹ thấy Tiểu Vu không tệ, các con thử tìm hiểu nhau xem, tốt thì năm mới dẫn nhau về đây ăn Tết. Mẹ và bố con không giục con kết hôn nữa."
"Con không thích."
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô ném điện thoại lên ghế sô pha, sau đó mở tài liệu ra tiếp tục xem.
Đối với Lý Á, Tô Nhạc không biết nên nói như nào, từ lúc 5 tuổi tới bây giờ, người mẹ kế này luôn đối xử với cô giống như mẹ con ruột thịt vậy. Nhưng mà, cô đối với bà ấy, không nhiệt tình nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!