Chương 28: (Vô Đề)

Vốn dĩ cô không có ý định ở nhà quá lâu nên chỉ mang theo một túi nhỏ. Đồ dùng hàng ngày thì ở nhà đã có sẵn.

Vào nhà xong, cô lấy đồ rồi về phòng của mình.

Không giống như một căn phòng đã lâu không có người ở, Tô Nhạc biết, Lý Á vẫn thường xuyên tới dọn dẹp mỗi khi rảnh rỗi, từ hồi nhỏ đã vậy rồi.

Trước đây cô thấy bình thường, nhưng bây giờ quay về nhìn thấy, trong lòng lại cảm động không nói nên lời. Tô Nhạc có thể vui vẻ gọi Lý Á một tiếng "mẹ

", hơn nữa cũng đã gọi suốt bao năm qua rồi, phần lớn là vì bà đối với cô thật sự như con ruột. Vừa đặt đồ xuống, Lý Á đã đi vào, thấy Tô Nhạc ngồi trên giường ngẩn người thì bà cười nói:"Mẹ đã dọn dẹp một chút, tiện mua thêm vài bộ đồ mới cho con, con nghỉ ngơi đi, lát nữa ăn xong chúng ta thử nhé."

Bà đưa cốc nước trong tay cho Tô Nhạc.

"Cảm ơn mẹ.

"Tô Nhạc nhận lấy. Lúc ăn cơm, hiếm khi Tô Dương không nói nhiều, sau khi bốn người ăn xong, Lý Á kéo Tô Nhạc về phòng thử đồ. Tô Nhạc ngồi ở một bên ăn hoa quả sau bữa cơm, nhìn thấy đồ Lý Á mang ra thì không biết nên nói gì. Cô nhìn một cái rồi đặt quả trong tay xuống và đi ra ngoài. Cô vừa đi được vài bước đã bị Lý Á chặn lại:"Đi đâu vậy?"

"Con muốn hỏi Tô Dương ở nước ngoài sống thế nào." Tô Nhạc trả lời, nhìn thẳng về phía trước.

"Với cái miệng dẻo của nó, có thể sống sót trở về là tốt rồi." Nói xong, bà kéo Tô Nhạc về giường rồi xếp từng bộ đồ lên giường:

"Đến đây, thử hết đi. Mẹ đặc biệt nhờ con gái của đồng nghiệp chọn cho con đấy."

Tô Nhạc nuốt nước bọt: "Đây là đồ cho thiếu nữ mười mấy tuổi à?

"Gương mặt cô tỏ vẻ khó khăn. Cô đã hơn hai mươi rồi, thêm vài năm nữa là ba mươi, còn phải mặc váy hồng phấn này sao? Còn nữa, cái gu này, Tô Nhạc thực sự muốn hỏi cô gái đó rằng cô ấy có phải là fan của anime không vậy? Phong cách này gần giống cosplay quá!"Sao có thể, con bé đó nhỏ hơn con có hai tuổi thôi.

"Lý Á nói. Được rồi, là cô gái lớn! Bị ép thử hết một lượt xong, Tô Nhạc nằm vật ra giường không muốn động đậy. Sao thử đồ thôi mà còn mệt hơn cả cãi nhau trên tòa thế này? Cô vừa nằm xuống chưa bao lâu thì khóa cửa nhẹ nhàng vang lên, Tô Nhạc liếc mắt nhìn:"Tô Dương, nếu anh không vào ngay thì em sẽ tố cáo anh là kẻ nhìn trộm."

Vài giây sau, Tô Dương bước vào với gương mặt mếu máo, thấy Tô Nhạc đang nằm trên giường: "Nhường cho anh một chỗ đi."

"Ngồi dưới sàn ấy.

"Cô nói xong thì ném cho anh ấy một cái gối tựa. Gương mặt Tô Dương vẫn mếu máo như cũ, ngồi xuống bên cạnh giường:"Mẹ vừa sang phòng anh."

"Rồi sao?"

"Hỏi anh có bạn gái chưa."

Biết ngay mà!

"Còn hỏi anh có bạn trai chưa!"

Hiện đại thật!

"Anh nói không có, sau đó mẹ định sắp xếp cho anh đi xem mắt!" Nói xong, anh ấy quay người ghé vào bên giường, đối diện Tô Nhạc: "Em nói xem, tại sao anh em mình lại khổ thế này?"

Tô Nhạc vừa định mở miệng thì chợt dừng lại: "Em không thấy khổ mà!"

"Không khổ à?" Tô Dương hỏi lại: "Mẹ rảnh rỗi thì đi nhảy múa ở quảng trường với các bà cô khác đi, tại sao phải lo chuyện của anh em mình làm gì? Nếu biết mẹ muốn cho anh đi xem mắt thì anh đã thuê một người về rồi!"

"Thuê ở đâu chứ? Taobao à?"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói từ phía sau, Tô Dương quay phắt lại, không biết Lý Á đã đứng đằng sau từ lúc nào.

Anh ấy quay lại nhìn gương mặt bình thản của Tô Nhạc: "Mẹ đến lúc nào vậy?"

"Lúc các con than thở đấy!"

"Thế sao mẹ không nói?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!