Chương 27: (Vô Đề)

Nói xong mới nhận ra nghề nghiệp của Mục Thiên Thừa, cô khẽ chậc một tiếng. Nếu Mục Thiên Thừa còn không nhìn ra được những điều này thì anh cũng không cần phải làm chuyên gia tư vấn tâm lý nữa.

Cô đã múa rìu qua mắt thợ rồi...

Nhận ra suy nghĩ trong lòng cô, anh khẽ cười và nói: "Chuyên gia tư vấn tâm lý không phải là toàn năng, phân tích của cô rất đúng."

Vì Mục Thiên Thừa lái xe đến nên hai người hủy bỏ việc đi dạo sau bữa ăn để tiêu hoá. Trước khi xuống xe, Tô Nhạc do dự một chút rồi nói: "Người đáng kết bạn mới là bạn, còn lại đều là những người qua đường trong cuộc sống.

"Là một chuyên gia tư vấn tâm lý, thế mà có một ngày anh lại phải cần người khác tư vấn cho chính mình. Mục Thiên Thừa gật đầu:"Được, tôi biết rồi.

"Thứ hai đi làm, Tô Nhạc vừa đến không lâu thì Tạ Nam và Trịnh Thông đến. Thấy Tô Nhạc, Tạ Nam chào hỏi:"Anh em nói muốn ra ngoài dạo chơi, mấy ngày này nếu có vụ kiện thì đừng nhận.

"Tô Nhạc gật đầu. Mặc dù văn phòng luật này là do ba người hợp tác, nhưng họ vẫn nghe theo sự sắp xếp của Tạ Thiệu. Đã là cuối tháng chín, thứ bảy tuần này là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Sắp xếp tài liệu xong, Tô Nhạc không có việc gì để làm, nên cô vào phòng trà lấy một cốc nước rồi quay lại. Vừa quay về chỗ ngồi thì nghe thấy Tạ Nam hỏi:"Chị Nhạc, chị định đi đâu trong kỳ nghỉ lễ?"

"Chị về nhà.

"Bên kia im lặng, một lát sau thì nhận được cuộc điện thoại. Rồi cô ấy lại hỏi:"Chị Nhạc, văn phòng chúng ta còn cần người làm thêm không?"

"Em hỏi Tạ Thiệu ấy.

"Đến cuối tuần cũng không có việc gì lớn. Trước khi tan làm, Tô Nhạc đặt vé máy bay rồi gọi điện cho Lý Á."Nhạc Nhạc à, khi nào con về? Dương Dương tối nay về rồi."

"Chiều mai ạ.

"Tô Nhạc trả lời. Cô đã đặt vé máy bay vào buổi trưa ngày mai. Từ thành phố H đến thành phố S chỉ mất hai giờ bay. Biết được thời gian, Lý Á vui mừng không thôi. Sau đó bà ấy nói chuyện với cô thêm vài câu rồi đi thu dọn đồ đạc để đón Tô Dương. Trước kỳ nghỉ lễ, Trịnh Thông cũng không định làm thêm giờ, nên ba người cùng nhau ra ngoài. Vừa đi xuống lầu vừa trò chuyện."Chị Nhạc, chị thật sự không định đi chơi một chút à?" Tạ Nam xác nhận lần nữa.

"Không, chúc các em đi chơi vui vẻ.

"Vừa ra khỏi cửa chính thì thấy Mục Thiên Thừa đang đứng ở cách đó không xa. Tô Nhạc gật đầu về phía đó rồi tiếp tục bước theo Tạ Nam. Tô Nhạc nhìn thấy thì đương nhiên Tạ Nam cũng không ngoại lệ, nhìn thấy Mục Thiên Thừa đứng đó, cô ấy mỉm cười nhẹ rồi bắt đầu trở nên phấn khích và kéo lấy tay Tô Nhạc:"Chị Nhạc, người bên dưới đến tìm chị kìa."

Tô Nhạc đau đầu: "Anh ấy có tên, anh ấy là Mục Thiên Thừa."

"Em biết, em biết. Em gọi quen rồi." Tạ Nam cười hì hì tiếp tục nói: "Chị qua đó đi."

"Chưa chắc anh ấy chờ chị."

Tô Nhạc vừa dứt lời thì Mục Thiên Thừa đã bước tới, mỉm cười thân thiện với Tạ Nam và Trịnh Thông, sau đó quay sang nhìn Tô Nhạc: "Tô Nhạc, đi ăn không?"

"Được.

"Tô Nhạc gật đầu. Tạ Nam đứng bên cạnh phấn khích xoay qua xoay lại giữa hai người rồi kéo lấy tay Trịnh Thông, vẻ mặt tràn đầy phấn khích. Trịnh Thông cũng bất đắc dĩ, thật không hiểu cô ấy phấn khích cái gì, hai người họ chỉ nói chuyện bình thường thôi mà."Cùng đi, được không?

"Anh hỏi, vẫn đứng chỗ cũ, đứng ở đó khoanh tay. Một người cũng là ăn, hai người cũng vậy nên Tô Nhạc gật đầu đồng ý. Tạ Nam càng phấn khích hơn, bị Trịnh Thông nửa ôm kéo đi. Khi đến ngã rẽ để lên xe, anh ta mới buông ra. Vẻ mặt Tạ Nam không vui:"Anh làm gì vậy?"

"Em đứng đó không thấy mình quá sáng à?"

"Không!" Tạ Nam phủ nhận rồi đưa hai tay lên che mặt, vẻ mặt đầy e thẹn: "Hai người yêu nhau trong mắt không thấy ai khác, chỉ thấy nhau thôi.

"Nhìn Tạ Nam như vậy, Trịnh Thông thực sự bắt đầu nghi ngờ mình già rồi, cũng có thể là Tạ Nam quá trẻ, khoảng cách giữa hai người quá lớn nên bình thường nói chuyện đều mang theo sự cách biệt sâu sắc. Hai người đi đến khu đại học. Trên đường đi, Tô Nhạc đi qua chỗ mà cô đã từng đến ăn cơm, có chút xấu hổ nên bước nhanh vài bước. Mục Thiên Thừa vẫn giữ nhịp bước chân, đi theo phía sau cô. Thấy Tô Nhạc nhìn quán đó thì anh nhíu mày, cúi đầu bước nhanh, nhân viên phục vụ nói một câu hoan nghênh xong thì ngẩn ra:"Là cô à!

"Sau đó Tô Nhạc bước nhanh hơn. Rất hiếm khi thấy Tô Nhạc như vậy, Mục Thiên Thừa cười nhạt theo sau, đi qua quán đó mới tăng tốc về bên cạnh Tô Nhạc:"Đồ ăn quán đấy ngon không?"

"Ừm.

"Mục Thiên Thừa vẫn cười nhạt, mắt cong cong, đôi mắt đào hoa cong lại rồi gật đầu. Thì ra, cô không biết trả lời như thế nào nên mới nói"ừm

"! Lần này, anh biết rồi. Hiểu thêm về cô, tâm trạng anh càng tốt hơn. Đi được một vòng, cuối cùng vẫn chọn quán đã từng đến. Tô Nhạc giải thích:"Ngoài quán đó ra, tôi chưa từng đến quán nào khác. Còn nữa, quán đó ăn ngon lắm.

"Sau đó hai người tìm chỗ ngồi. Quán không đông lắm, còn vài chỗ trống, nhưng nhân viên lại dẫn hai người đến chỗ lần trước Tô Nhạc ngồi."Tôi có thể đổi chỗ được không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!