Trong nhóm, tình yêu của mọi người đối với kỳ nghỉ lễ mười một ngày cũng cuồng nhiệt như tình yêu của Tạ Nam đối với ẩm thực, không có gì khác biệt. Có một người đề xuất muốn đi đâu đó, những người khác lập tức hỏi ở đó có món ăn vặt nào ngon không.
Hồi cấp 3, Tô Nhạc không giỏi địa lý lắm, cũng không thích đi du lịch, cho nên ngoài tên địa điểm ra thì cô không biết gì thêm.
"Mình muốn đến Tây Hồ Hàng Châu, vào lúc này mà có cuộc gặp gỡ lãng mạn thì thật tuyệt!
"Lý Lệ tưởng tượng, còn kèm theo cả một bức ảnh Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên gặp nhau trên cầu Đoạn. Lộ Giai:"Cậu lại mơ tưởng đến Hứa Tiên, cậu đúng là...!"
Lục Minh Danh: "Mơ cao quá rồi đấy!"
Liễu Liễu: "Phiên bản Hứa Tiên của cậu là nữ mà!"
Hồ Mai Mai: "Cùng mình về Lệ Giang còn hơn là đi Tây Hồ."
Trương Mịch: "Ở Đông Bắc của mình có rất nhiều anh chàng tuyệt vời!"
Tô Nhạc: "Học trưởng Chúc cũng không tệ."
Lý Lệ: "Các cậu quá đáng lắm! Hu hu hu…
"Lý Lệ có một người bạn thanh mai trúc mã khá ổn, mối quan hệ giữa họ cũng khá tốt, nhưng không biết vì sao Lý Lệ lại không muốn ở bên anh ta. Khi mọi người biết trúc mã của cô ấy là học trưởng Chúc thì cũng đã thử tác hợp ngầm nhưng không thành công! Lại nói chuyện thêm một lát rồi cô mới tắt máy tính đi. Buổi chiều không có việc gì nên Tô Nhạc ở trong phòng sách đọc tiểu thuyết. Gần đây có vài cuốn tiểu thuyết trinh thám rất hay mới ra mắt vài ngày trước, đúng lúc cuối tuần không có việc gì làm nên cô đọc một lát rồi xem thêm hai tập"Tâm lý tội phạm
". Về tốc độ cập nhật của nó, Tô Nhạc không cần phải phàn nàn. Sáng Chủ nhật, Tô Nhạc còn chưa dậy thì đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Trong lúc mơ màng, cô còn tưởng có việc gì gấp nên vội vàng bắt máy:"Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của cô nhanh và nghiêm túc, Mục Thiên Thừa ở phía bên kia còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tô Nhạc làm cho ngẩn người, vài giây sau anh mới trả lời: "Có thể dậy ăn sáng rồi.
"Gọi cô dậy ăn sáng? Tô Nhạc dụi mắt rồi vào nhìn màn hình:"Sao anh lại gọi cho tôi?
"Nói xong, cô lật người ngồi dậy. Tưởng rằng cô sẽ không quên, kết quả, đúng là đã đánh giá cao cô rồi. Mục Thiên Thừa nhẹ nhàng chạm vào sống mũi:"Mấy ngày trước tôi đã nói về một quán ăn rất ngon…"
"Xin lỗi tôi quên mất."
Cô có chút áy náy: "Anh gửi địa chỉ cho tôi là được, tôi sẽ đến ngay."
Cô vội vã cúp máy rồi chạy vào phòng tắm rửa mặt. Tô Nhạc ghét nhất là để người khác phải chờ mình, hôm nay cô đã thật sự quên mất. Mấy ngày nay nhiều việc quá, đầu óc của Tô Nhạc bị chuyện của Lâm Thông lấp kín nên đã quên mất cuộc hẹn với Mục Thiên Thừa.
Nghe tiếng máy bận trong điện thoại, Mục Thiên Thừa cất vào túi rồi mỉm cười.
Hiện tại Tô Nhạc có vẻ đã bước tới gần cuộc sống của anh hơn rồi. Không còn như lúc đầu, lịch sự xa cách. Anh hơi nhếch miệng, tâm trạng rất tốt.
Trước khi ra cửa, cô nhìn điện thoại nhưng không thấy tin nhắn nào. Tưởng rằng Mục Thiên Thừa có thể đã quên mất nên cô vừa đi vừa gọi lại.
"Alo.
"Tô Nhạc vừa mở miệng, ngẩng đầu lên lập tức thấy Mục Thiên Thừa đứng ở đó, đang tựa vào xe. Đối phương cũng nhìn thấy cô:"Tôi ở đây.
"Anh nói rồi mỉm cười nhìn cô, ánh nắng chiếu tới khiến mái tóc ngắn của anh hơi vàng vàng, mang theo màu sắc của ánh mặt trời. Tô Nhạc nhìn đến mức quên cả di chuyển, tiếng cười khẽ truyền đến từ ống nghe đã kéo cô trở lại hiện thực. Chắc chắn là vì chưa ăn sáng nên mới thế. Tô Nhạc tự biện hộ trong lòng mình. Cô bấm nút kết thúc, cất điện thoại đi rồi bước tới chỗ anh."Sớm vậy."
"Đã 10 rưỡi rồi."
"…
"Nhà hàng mà Mục Thiên Thừa nói không xa lắm, ở gần ngoại ô. Tính ra cũng chỉ cách văn phòng luật của Tô Nhạc khoảng bốn mươi phút đi xe. Dù hai người thường xuyên ăn cùng nhau, nhưng lần này lại khác, trước đây đều là tình cờ gặp, còn lần này là có hẹn. Vừa lên xe, Tô Nhạc đã có chút không thoải mái, nhìn Mục Thiên Thừa ở vị trí lái:"Này, có cần đi taxi không?"
"Tại sao?"
Mục Thiên Thừa hỏi.
"Chân anh vừa khỏi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!