Đến giờ, Tô Nhạc vẫn tan làm như bình thường, chào hỏi rồi tạm biệt mọi người như thường ngày.
Dù sao thì cuộc tranh luận của hai người cũng chỉ là vấn đề về vụ án, không ảnh hưởng đến mối quan hệ ngoài công việc. Tô Nhạc không biết Tạ Thiệu nghĩ thế nào, ít nhất là cô nghĩ như vậy.
Chỉ nhận được phản hồi từ Trịnh Thông và Tạ Nam, Tô Nhạc gật đầu, cầm lấy túi xách và rời đi.
Tô Nhạc biết lần này mình có chỗ không đúng, nhưng vào lúc đó, khi nhìn thấy ba chữ ký tên dưới tin nhắn thì cô đã cảm thấy vô cùng an tâm. Trong lĩnh vực này, Mục Thiên Thừa am hiểu hơn cả Tô Nhạc và Tạ Thiệu. Vậy nên, trong tình huống đó, nếu không cầu cứu thì cô biết phải làm sao đây?
Vừa bước xuống lầu đã gặp ngay Mục Thiên Thừa đang đứng cách đó không xa.
Tô Nhạc gật đầu chào hỏi.
"Cãi nhau à?" Mục Thiên Thừa lên tiếng hỏi, tiến vài bước về phía Tô Nhạc.
"Ừm."
"Có thể có chỗ không đúng, nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn trong lúc gấp rút, không nên cãi nhau."
Tô Nhạc gật đầu: "Từ một vụ kiện đơn giản ban đầu đã trở thành phức tạp như thế này. Tạ Thiệu cũng không dễ chịu gì, tôi hiểu mà.
"Tô Nhạc cúi đầu nói chậm rãi. Khi ngẩng đầu lên, Mục Thiên Thừa đã ở ngay trước mắt. Cô bỗng nhớ đến tin nhắn vào buổi chiều:"Tìm tôi có chuyện gì không?"
"Không có việc gì thì không thể tìm cô à?" Mục Thiên Thừa cười hỏi: "Cuối tuần có thời gian không? Bạn tôi giới thiệu một nhà hàng ăn rất ngon.
"Đây là lời mời sao? Tô Nhạc chớp mắt:"Chắc là không bận việc gì."
"Vậy cô có muốn đi không?" Mục Thiên Thừa hỏi.
"Có."
"Cuối tuần tôi sẽ liên lạc với cô." Anh mỉm cười, nói với Tô Nhạc. Thời tiết tháng chín rất đẹp, bầu trời lúc hoàng hôn nhuốm một màu đỏ rực, hai người đứng đối diện nhau, cùng nhau mỉm cười.
"Tôi đói rồi."
Tô Nhạc bỗng dưng thốt lên một câu khi không tìm ra được lời nào để nói: "Nếu không tìm quán ăn tối thì tối nay tôi sẽ đói bụng mất."
"Đi thôi."
Nói xong, anh xoay người lại, lùi một bước và đứng bên cạnh Tô Nhạc.
"Vâng."
Tô Nhạc gõ nhẹ ngón tay, có chút lạ lùng sao lại thành ra thế này nhỉ? Ý của cô rõ ràng là cô đói rồi nên muốn đi ăn, nếu không còn gì nữa thì cô sẽ đi trước. Sao đột nhiên lại thành hai người cùng nhau đi ăn vậy?
Quay đầu nhìn lại, cô thấy Mục Thiên Thừa đang mỉm cười đi bên cạnh mình. Quay đầu lại nhìn đường, cô tự hỏi rằng tại sao người này lúc nào cũng vui vẻ thế nhỉ?
Mục Thiên Thừa dẫn cô đến một nhà hàng Quảng Đông.
Về ẩm thực Quảng Đông, Tô Nhạc không hiểu biết nhiều và cũng không kén chọn, chỉ cần ngon là được.
Ăn xong, họ vẫn đi bộ đi dạo để tiêu hóa thức ăn. Trong suốt thời gian đó, Tô Nhạc không nói lời nào.
Mục Thiên Thừa cũng không chủ động, cho đến khi cô xuống xe và rời đi.
Biết cô không thoải mái trong lòng nên Mục Thiên Thừa không cố làm rõ, cũng không có ý định hỏi thêm, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô.
Nhìn cô xuống xe rồi rời đi, ánh mắt anh nhìn theo mãi không rời. Nếu không phải buổi chiều anh nhắn tin cho cô thì không biết cô sẽ đối phó như thế nào? Lúc đó, đối diện với người như Lâm Thông, chắc chắn cô rất sợ.
Anh có thể nghe ra được giọng cô run lên khi nói chuyện, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà lặp lại từng lời của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!