"Ý gì à?" Lâm Thông lặp lại lời của Tạ Thiệu, cao giọng nói: "Nghĩa đen đấy! Anh không hiểu à?"
Lâm Thông cười với khuôn mặt kinh dị, khiến hai người bất giác run rẩy.
"Lâm Thông biết vợ mình là Tôn Nghiên ngoại tình với Phí Chấn Lâm." Dừng lại một chút, anh ta thở dài một hơi:
"Lâm Thông thật hèn nhát, ngay cả việc bị bạn thân phản bội mà vẫn chịu được, thật là nhu nhược. Lâm Thông đó có thể chịu đựng được, nhưng Lâm Thông khác không thể nên đã giết hắn ta rồi. Luật sư Tạ, anh muốn biết chi tiết không? Tôi biết tất cả, tôi sẽ nói cho anh biết."
Lâm Thông nghiêng người về phía trước, hạ giọng xuống thấp khi nói chuyện, trông vô cùng quỷ dị.
Nhìn thấy Tạ Thiệu không có phản ứng gì, anh ta tiếp tục nói: "Lâm Thông lấy danh nghĩa của Tôn Nghiên để hẹn Phí Chấn Lâm đến công viên Nam Sơn. Không phải họ thường đến công viên Nam Sơn vào buổi tối để tìm cảm giác k1ch thích sao?"
Nói xong, anh ta nhếch miệng cười: "Các người không thấy được vẻ mặt phấn khích của Phí Chấn Lâm khi đi đến đó đâu, tôi thật tiếc vì đã không chụp lại. Họ thường hẹn nhau trong khu rừng. Tôi đã ở đó, đánh ngất hắn ta rồi treo ngược lên cây, dùng ống hút nhựa đâm vào động mạch đùi của hắn ta.
Chắc là các người không biết là loại nào đâu nhỉ? Loại thường dùng để uống sữa chua ấy, nó nhỏ và ngắn. Hắn ta có quá nhiều mỡ, tôi phải rạch da rồi khoét từng chút thịt của hắn ta để tìm kiếm vị trí động mạch bên trong.
Thì ra lại khó tìm như vậy, tôi tưởng chỉ cần đâm một cái là có thể nhìn thấy cột máu phun ra tung tóe cơ. Cảm giác ấy rất tuyệt, cột máu tươi phun ra từ trong ống hút nhỏ, dưới ánh đèn đường mờ mờ, đó là cảnh đẹp nhất mà tôi từng thấy. Hắn ta không chịu nổi đau đớn nên liên tục cầu xin.
Ha ha, tôi tưởng hắn ta là đàn ông mạnh mẽ thế nào chứ, không ngờ cũng yếu đuối như Lâm Thông. Tôi để hắn ta nhìn từng miếng thịt bị cắt ra, đặt trên đầu hắn ta, để hắn ta nhìn thịt của chính mình dần dần giảm đi…"
Lâm Thông chậm rãi miêu tả, từng chữ một truyền tới tai Tạ Thiệu và Tô Nhạc, khiến họ buồn nôn muốn ói.
"Lâm Thông."
Tô Nhạc gọi. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
"Sao vậy, không chịu nổi à? Tôi còn chưa nói xong mà." Lâm Thông cười rồi quay người đi xung quanh chân giường:
"Không muốn nghe tiếp ư? Không muốn biết tôi đã mang hắn ta về như thế nào à? Không muốn biết hắn ta đã ăn từng miếng thịt của chính mình như thế nào à? Không muốn biết hắn ta đã bị chia thành bao nhiêu phần sao? Không muốn biết hắn ta đã chết như thế nào ư?"
Lâm Thông chậm rãi hỏi từng chữ, từng câu, mỗi chữ đều lộ rõ sự hưng phấn.
"Tôi không muốn." Tô Nhạc từ chối, khôi phục biểu cảm bình thường.
"Sợ rồi à?" Lâm Thông truy hỏi.
"Tôi sợ rồi, sợ thỏa mãn sự hư vinh biến thái của anh." Tô Nhạc đáp trả:
"Không thỏa mãn được thì anh sẽ nổi giận, sẽ ra tay với chúng tôi đúng không? Nhưng anh vẫn còn e ngại. Bây giờ ở đây anh không làm được gì, ngoài cửa còn có cảnh sát đặc nhiệm, chúng tôi chỉ cần nói to một chút là họ sẽ vào kiểm tra tình hình và đảm bảo an toàn cho chúng tôi. Nếu anh ra tay, hậu quả tự anh biết."
Lâm Thông nhìn chằm chằm Tô Nhạc rồi bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng cười đến mức phải ôm bụng cúi người xuống. Một lúc lâu sau anh ta mới ngẩng đầu lên: "Cô nghĩ tôi là Lâm Thông nóng nảy à? Nhưng mà, cô thật thú vị đấy!"
Nói xong, anh ta giơ tay về phía Tô Nhạc nhưng bị Tô Nhạc né tránh.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm hại các người đâu." Lâm Thông nói.
"Anh cứ nhắc đến Lâm Thông, vậy anh là ai?" Tạ Thiệu hỏi to.
"Tôi à?" Lâm Thông nghiêng đầu suy nghĩ: "Tất nhiên tôi cũng là Lâm Thông rồi. Không lẽ anh nghĩ tôi là Trương Tam hay Lý Tứ?"
Nói xong, anh ta nhìn thấy Tạ Thiệu không hiểu: "Chúng tôi đều là Lâm Thông, bao gồm cả Lâm Thông hèn nhát và Lâm Thông bạo lực."
Vậy là, anh ta có ba nhân cách.
Tất cả đều là Lâm Thông.
Khi ra đến bên ngoài, cả hai người đều im lặng.
Dù thế nào cũng không ngờ đến, tưởng chỉ là một vụ án hình sự bình thường, thế nhưng… lại phức tạp đến nhưng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!