"Em đi lấy nước." Tô Nhạc nói với vẻ mặt không cảm xúc, không muốn nhìn người bên cạnh. Sáng nay cô vừa mới đến, Tạ Thiệu đã nói có việc rồi gọi cô đi ra ngoài.
Chỉ là, cô thật sự không ngờ lại đến Cục Công an thành phố. Cứ tưởng chỉ là đến bệnh viện xem kết quả kiểm tra rồi tìm chứng cứ để ra tòa.
Cô nhìn người bên cạnh thêm một lần nữa: "Phiền anh tránh ra một chút."
Vu Anh Tuấn cười tươi, lộ ra hàm răng trắng đều: "Để tôi giúp em nhé."
"Không cần phiền đến cảnh sát Vu đâu." Tô Nhạc từ chối.
"Không sao mà." Vu Anh Tuấn không để ý: "Khách đến là phải tiếp đãi."
"Đây không phải nhà anh."
"Tình yêu đối với công việc của tôi giống như tình yêu đối với gia đình vậy, đồn cảnh sát giống như ngôi nhà thứ hai của tôi."
Đúng là dẻo miệng...
Tô Nhạc xoa trán: "Tùy anh."
Nói xong, cô đưa cái cốc giấy ra.
Tô Nhạc và Tạ Thiệu vừa vào được một lúc thì Tạ Thiệu đã bị gọi vào văn phòng, để lại Tô Nhạc chờ một mình ở bên ngoài.
Rồi chuyện thành ra thế này. Nhìn người qua lại đều đang nhìn cô, Tô Nhạc có cảm giác như bọn họ đang đi vào sở thú vậy.
Không lâu sau Vu Anh Tuấn quay trở về, thấy đồng nghiệp đều nhìn về phía này thì anh ta giơ tay vẫy vẫy: "Nhìn gì mà nhìn, hết việc để làm rồi sao?"
Vu Anh Tuấn vừa nói xong, những người còn đang nhìn đều lập tức cúi đầu bận rộn làm việc.
Khi đưa nước cho Tô Nhạc, vẻ mặt nghiêm túc của Vu Anh Tuấn lại biến thành nụ cười tươi: "Em uống ba cốc rồi, còn khát không?"
"Không uống nước thì không biết phải làm sao để chuyển sự chú ý."
"Vì tôi quá đẹp trai à?"
"Ở cùng anh, thời gian trôi quá chậm."
"..."
Đúng là quá đáng mà...
Vu Anh Tuấn ngồi xổm trong góc tường mà vẽ vòng tròn.
Khi Tô Nhạc uống đến cốc nước thứ tư và đi vệ sinh được hai lần rồi thì Tạ Thiệu cuối cùng cũng ra ngoài.
Ngay lập tức, Tô Nhạc có cảm giác như gặp được vị cứu tinh, cô vẫy tay chào tạm biệt Vu Anh Tuấn rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của Tạ Thiệu.
Thấy Tô Nhạc bước nhanh đến đây, Tạ Thiệu cười: "Nói chuyện vui vẻ nhỉ!"
"Có lẽ kiếp trước em đã gây tội."
"Hả?" Tạ Thiệu tò mò: "Tội gì?"
"Chắc là cướp rể."
Cô nói một cách nghiêm túc, Tạ Thiệu bật cười lớn.
"Tôi thấy người này cũng không tệ, còn đẹp trai hơn Mục Thiên Thừa ở tầng dưới đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!