Chương 22: (Vô Đề)

Bị Tạ Thiệu kéo đi về phía trước, Tạ Nam rất không hài lòng, liên tục quay đầu lại nhìn, miệng phàn nàn: "Anh, anh, anh thả em ra, em muốn xem chuyện gì đang xảy ra, anh thả ra, mau thả ra, em không thấy gì cả…

"Cho đến khi tới góc rẽ, Tạ Thiệu mới thả tay ra, Trịnh Thông cũng đi theo bên cạnh. Vừa được thả ra, Tạ Nam đã muốn quay lại, nhưng bị Tạ Thiệu nắm cổ áo giữ lại:"Em định đi đâu?"

"Anh thả em ra, em muốn quay lại xem chuyện gì đang xảy ra!" Tạ Nam vỗ vỗ vào tay Tạ Thiệu.

"Chị Nhạc của em khó khăn lắm mới có được chút nhân duyên, em đừng có phá hỏng!" Trịnh Thông nhẹ giọng nói, cũng đưa tay ngăn cản Tạ Nam.

"Cái gì gọi là phá hỏng chứ?"

Tạ Nam không hài lòng với từ này: "Dù gì em cũng có thể hỗ trợ mà?"

"Ngồi yên một chút." Tạ Thiệu nhỏ giọng nói: "Đi ăn cơm.

"Nói xong thì anh ta kéo Tạ Nam đang vùng vẫy đi về phía trước. Bên này hai người này nói xong, Tô Nhạc quay người lại:"Đi thôi."

"Được.

"Mục Thiên Thừa đáp lời. Khi đến nơi thì Tạ Nam đang gọi món, thấy Tô Nhạc thì cô ấy vui mừng vẫy tay:"Chị Nhạc, chuyện gì... ơ…

"Chưa kịp nói hết thì cô ấy đã thấy Mục Thiên Thừa sừng sững ở bên cạnh. Đi cùng với Tô Nhạc, anh gật đầu lên tiếng chào hỏi:"Chào mọi người."

"À... Chào chào, anh ngồi ngồi đi.

"Tạ Nam chỉ vào hai ghế khác. Mục Thiên Thừa ngồi xuống cùng với Tô Nhạc."Vừa rồi em muốn nói gì?

"Tô Nhạc hỏi Tạ Nam, đưa tay lấy nước trà rồi rót một ly, dừng lại một chút, cô lại rót thêm một ly nữa cho Mục Thiên Thừa. Người đối diện mỉm cười nói cảm ơn. Tạ Nam nhìn mà ngẩn người, ngoài khách hàng, Tạ Nam chưa từng thấy Tô Nhạc chủ động rót nước cho ai. Cô ấy ngồi xuống chỗ cũ rồi mới trả lời:"À.

"Sau đó lại cúi đầu uống nước. Tay cầm thực đơn của Tạ Nam run lên, lòng tò mò sắp phá tung lồ ng ngực cô ấy rồi, cô ấy thật sự rất muốn biết tình trạng hiện tại của hai người này."Muốn ăn gì thì cứ nói với Tạ Nam."

Không ai nói gì khiến bầu không khí có chút kỳ lạ. Tạ Thiệu đột nhiên lên tiếng, mỉm cười với Mục Thiên Thừa.

"Tôi không kén ăn, tuỳ mọi người chọn."

Mục Thiên Thừa lịch sự trả lời.

Trước khi hai người đến, Tạ Nam đã gọi vài món rồi, bây giờ có thêm Mục Thiên Thừa, Tạ Nam lại gọi thêm hai món nữa thì mới cảm thấy hài lòng.

Trong bữa ăn, họ thật sự nhận ra Mục Thiên Thừa thực sự không kén ăn, món nào anh cũng ăn, mà món nào ngon thì anh lại ăn thêm vài miếng.

Trong số họ, Mục Thiên Thừa ăn ít nhất, tiếp theo là Tô Nhạc, cả hai đều không ăn nhiều. Tạ Nam ngẩng đầu lên thì phát hiện trên bàn chỉ còn mình cô ấy đang chiến đấu với đồ ăn.

Cố gắng nhịn lại sự ham muốn, cô ấy đặt đũa xuống rồi cười hì hì: "Chị Nhạc, hôm nay chị ăn ít vậy?"

"Chị uống sữa trên đường rồi.

"Tô Nhạc thản nhiên nói. Cô không muốn lãng phí tấm lòng của Mục Thiên Thừa. Ngoài Mục Thiên Thừa, mọi người đều đã quen với khả năng ăn uống của Tạ Nam nên không để ý lắm. Mục Thiên Thừa ngồi ở đó, lưng thẳng tắp, môi mỉm cười."Tạ Thiệu, Mễ Tiếu có tìm anh không?" Tô Nhạc bỗng nhiên lên tiếng, hỏi về Mễ Tiếu. Mọi người đồng loạt nhìn Tô Nhạc.

"Không." Tạ Thiệu lắc đầu.

"Vậy à, em biết rồi." Tô Nhạc trả lời rồiv cúi đầu xem điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?" Bất kể lúc nào, chỉ cần là chuyện liên quan đến Mễ Tiếu, Tạ Thiệu luôn hỏi thêm một câu.

"Cô ta bỗng nhiên hỏi em về vấn đề phân chia tài sản khi ly hôn."

"Vậy chị trả lời thế nào?" Tạ Nam nhanh miệng hỏi.

"Giới thiệu đàn anh của chị." Tô Nhạc trả lời rồi cúi đầu xuống, không hề ngừng lại động tác trên tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!