Chương 21: (Vô Đề)

Buổi sáng, lúc Tô Nhạc tới văn phòng luật thì mọi người đã có mặt đầy đủ.

Tạ Nam nhìn thấy Tô Nhạc bước vào thì khuôn mặt vốn đang lo lắng lập tức chuyển thành vui mừng rồi lao đến.

Tô Nhạc không kịp tránh né, nhìn Tạ Nam trong lòng mình rồi hỏi: "Trời sập rồi hả?"

"Em lo cho chị lắm, chị Nhạc." Tạ Nam ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn Tô Nhạc: "Đến giờ mà chị còn chưa tới, gọi điện thoại cũng không ai nghe, em sợ chết mất!"

Sắc mắt Tạ Nam lộ ra sợ hãi khiến Tô Nhạc bật cười: "Chị có thể xảy ra chuyện gì chứ?

"Tô Nhạc vỗ nhẹ Tạ Nam bảo cô ấy buông ra rồi đi về chỗ ngồi của mình. Tạ Nam theo sau:"Tại sao hôm nay chị đến muộn vậy?"

"À, chị lỡ chuyến xe.

"Tô Nhạc cúi đầu, nhanh chóng chớp chớp mắt trả lời. Tại sao lại đến muộn? Là vì không muốn gặp Mục Thiên Thừa. Tối hôm qua hai người ăn tối xong, lần này cũng chia đều, không có bất kỳ tranh cãi nào cả. Sau bữa ăn, hai người đi dọc theo con đường chờ xe. Tô Nhạc đi bên trong, cúi đầu nhìn đường, không nói gì. Khi ngẩng đầu lên thì người bên cạnh đã dừng bước. Tô Nhạc cũng dừng lại, khẽ cắn môi:"Xin lỗi."

Hai tiếng "xin lỗi" vang lên cùng lúc.

"Là tôi đã quá lời." Tô Nhạc lên tiếng giải thích.

"Không." Mục Thiên Thừa không ngờ Tô Nhạc lại xin lỗi vì chuyện ngày hôm đó, anh vừa ngạc nhiên vừa nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: "Là tôi vượt quá giới hạn.

"Tô Nhạc nhìn Mục Thiên Thừa, vẻ mặt người nọ bình tĩnh, kể cả lắc đầu phủ nhận cũng vậy. Cảm giác xa cách không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên Tô Nhạc cảm thấy khó chịu trong lòng tới vậy. Không biết vì sao nhìn nét mặt của anh, cô lại có chút tức giận."À." Tô Nhạc đáp lại: "Tôi còn tài liệu chưa xem xong, tôi đi trước đây.

"Không chờ Mục Thiên Thừa nói thêm lời nào, cô chỉ muốn rời khỏi đó ngay lập tức, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó nữa. Vừa đúng lúc có xe tới, cô trực tiếp ngăn xe lại rồi rời đi. Tô Nhạc làm việc, mọi sự tùy tâm. Lúc đó rời đi cô cũng không hề hối hận, cho đến sáng hôm sau mới cảm thấy không ổn, lúc đó cô thật sự quá bất lịch sự rồi. Cô lăn qua lăn lại trên giường, che mặt lại:"Tô Nhạc, mày thật không biết điều.

"Dù không có gì, nhưng Tô Nhạc vẫn không muốn gặp Mục Thiên Thừa, vì cô sợ xấu hổ. Tạ Nam tâm tư đơn thuần, Tô Nhạc nói lỡ xe nên đến muộn, cô ấy lập tức tin. Nhìn thấy đối phương ngồi xuống, cô ấy cũng kéo ghế lại ngồi bên cạnh."Có chuyện gì vậy?"

Tô Nhạc hỏi. Thường thì khi Tạ Nam có chuyện cần nhờ vả, cô ấy đều có biểu cảm nịnh nọt này.

"Hì hì, chị Nhạc, chị có nhận vụ ly hôn nhỏ không?"

Tô Nhạc nhíu mày: "Ly hôn vốn dĩ là chuyện lớn, sao lại phân biệt lớn nhỏ?"

Biết mình nói sai, Tạ Nam vội vàng sửa lời: "Em nói sai rồi, nói sai rồi, vậy chị có nhận vụ ly hôn không?"

"Để chị xem thời gian đã."

Tô Nhạc lấy sổ ra ghi chép.

"Em đã xem giúp chị rồi, chắc chắn có thời gian." Tạ Nam khẳng định, Tô Nhạc nhìn cô ấy với vẻ mặt khó hiểu: "Nói đi, có chuyện gì xảy ra?"

"Chuyện của bạn em, nhưng chị đừng nói với ai nhé!"

"Chị có giống loại người đó sao?"

Tạ Nam lắc đầu: "Chị Nhạc đáng tin nhất."

Sau khi Tạ Nam kể lung tung hết nửa giờ, Tô Nhạc đã hiểu rõ rồi.

Bây giờ có rất nhiều bạn trẻ thích kết hôn vào những ngày đặc biệt, bạn của Tạ Nam là bạn cùng phòng của cô ấy, có người yêu sáu năm rồi, hai bên gia đình cũng đã đồng ý rồi chọn một ngày đặc biệt trong năm nay để đi đăng ký kết hôn.

Chuyện này Tô Nhạc cũng biết, báo chí đưa tin rằng ngày đó khắp nơi toàn là lời cầu hôn và kết hôn. Điều này làm Tô Nhạc rất khó hiểu, vào tháng một lạnh giá thế mà còn đi xếp hàng đăng ký, không phải là đi chịu tội à?

Sau khi đăng ký, hai người mua một căn nhà trong thành phố rồi cùng chuyển ra khỏi ký túc xá để sống chung.

Bạn học nhìn họ đều rất hâm mộ.

Cho đến cuối tháng ba, hai người cãi nhau, bạn của Tạ Nam chạy về ký túc xá ở, một tuần sau, người bạn trai đến tìm và đòi ly hôn, nói rằng hai người không hợp nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!