Cô giận sao? Vậy thì nhất định là lỗi của anh rồi.
Mục Thiên Thừa quay đầu nhìn bóng dáng Tô Nhạc đang dần xa, cuối cùng biến mất sau cánh cửa. Bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai ấy khiến lòng anh thoáng qua một chút đau đớn.
Mục Thiên Thừa giơ tay xoa nhẹ lồ ng ngực.
Có chút đau.
Anh chậm rãi đi về phía trước, Tô Nhạc không đi ra ban công giống như lúc trước, Mục Thiên Thừa ngẩng đầu lên chăm chú nhìn ban công, tiến đến một góc đẹp rồi anh đứng lại.
Nếu cô xuất hiện, nhất định cô sẽ nhìn thấy anh ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Nhưng chờ một lúc cũng không thấy cô xuất hiện.
Mục Thiên Thừa bỗng nhiên rất muốn bất chấp tất cả mà chạy lên, xem cô có còn giận không, nếu cô còn giận thì anh sẽ xin lỗi, xin lỗi cho đến khi cô hết giận mới thôi. Nếu cô không giận nữa thì anh sẽ mời cô ăn cơm, lúc trả tiền thì chia đôi.
Chưa có thêm thời gian suy nghĩ thì điện thoại anh đã reo lên trước.
Mục Thiên Thừa lấy ra nghe: "Thiên Quân."
"Thừa, Thừa ca, anh mau, mau đến, mau lên…" Giọng nói bên kia rất gấp gáp.
"Thập Nhất, làm sao vậy? Cậu nói chậm thôi.
"Thập Nhất luôn ít nói, ngay cả khi có điều gì không hiểu trong lúc tập luyện thì cậu ta cũng chỉ dùng tay ra hiệu, rất ít khi mở miệng. Lần này giọng nói của cậu ta gấp gáp như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi."Bọn họ, thi đấu, em và, Quân ca ở đây. Anh ấy, ngã xuống rồi, không tỉnh lại nữa." Thập Nhất nói đứt quãng, Mục Thiên Thừa nghe hiểu rồi.
"Thập Nhất đừng sợ, cậu cúp máy rồi gọi cấp cứu đi, bây giờ tôi qua luôn đây." Mục Thiên Thừa nhẹ nhàng nói, dặn dò Thập Nhất phải làm gì. Sau đó anh vừa đi ra ngoài vừa gọi điện đặt vé máy bay.
Lúc mở máy lại thì nhận được tin nhắn an toàn của Mục Thiên Quân và địa chỉ bệnh viện.
Nơi này không phải lần đầu anh tới, chỉ là, mỗi lần anh đều bận rộn thi đấu, thi đấu xong thì anh lại vội vã rời đi.
Chưa từng nghĩ đến bản thân còn có thể tới đây, thậm chí có chút lạ lẫm.
Anh đứng trước cửa phòng bệnh, bên trong đầy tiếng cười, đặc biệt là tiếng của Mục Thiên Quân lớn nhất. Chỉ là nghe có chút yếu ớt.
"Thừa ca.
"Phía sau đột nhiên có tiếng nói, yếu ớt nhỏ bé, Mục Thiên Thừa nghe ra đây là giọng của ai, anh quay đầu lại mỉm cười với cậu ta. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta thì anh không thể cười nổi. Thập Nhất lúc nào cũng không có biểu cảm gì, ngay cả khi thành tích tập luyện kém nhất cũng không thấy biểu lộ gì, chỉ biết tập đi tập lại vô số lần. Bây giờ, cậu ta đứng trước mặt anh, cao 1m6, mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc xong."Đừng sợ, không sao rồi.
"Mục Thiên Thừa mở miệng, dang tay ôm Thập Nhất vào lòng. Đứa trẻ này, hồi nhỏ đã có cuộc sống không dễ dàng gì, bé tí đã bị chẩn đoán là mắc chứng tự kỷ, sao có thể không khiến người ta đau lòng cho được. Cửa phòng bị mở ra không báo trước, người bên trong đều ngẩn ra, sau đó cười lớn. Lần đầu tiên thấy Thập Nhất để cho người ta ôm. Mọi người ồ ạt chạy lên, đều muốn thử xem cảm giác ôm Thập Nhất là như thế nào."Vào đi, đừng đứng ở cửa nữa.
Thập Nhất, cậu qua đây để Quân ca ôm, Quân ca an ủi cậu." Mục Thiên Quân trêu chọc.
"Không đứng đắn.
"Buông Thập Nhất ra, anh bước vào phòng bệnh. Mục Thiên Quân cười hề hề:"Em bệnh rồi mà anh còn mắng em à?"
"Bác sĩ nói sao?"
"Không sao hết." Mục Thiên Quân tựa vào đó, vẻ mặt thản nhiên.
"Viêm dạ dày cấp tính.
"Thập Nhất theo sau mở miệng nói nhỏ. Mục Thiên Thừa nhíu mày:"Mục Thiên Quân, anh giao tất cả cho cậu là vì anh tin tưởng cậu, cũng tin rằng cậu có thể chăm sóc tốt cho bản thân, bây giờ cậu thế này là sao? Muốn anh quay lại à?
"Anh thu lại nụ cười, giọng nói lạnh lùng. Thấy người đứng trước thực sự giận rồi, Mục Thiên Quân ngồi thẳng dậy, vội vàng lắc đầu:"Anh, lần này là ngoài ý muốn, ngày hôm trước ăn nhầm đồ thôi."
"Anh cậu học y đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!