Chương 19: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, cô bất ngờ gặp phải Mục Thiên Thừa lúc ăn sáng, anh cũng vừa mới tới, đang cẩn thận lau đũa và thìa, trước mặt anh đã bày sẵn đồ ăn, còn được lót một lớp khăn giấy bên dưới.

Nhìn thấy cô đi tới thì anh mỉm cười vẫy vẫy tay.

Tô Nhạc đứng đó, đi qua không được mà đứng đấy cũng không xong. Còn đang do dự thì anh lại vẫy vẫy tay, khóe môi cong lên.

Sau đó, Tô Nhạc không có chủ ý đi tới đó và ngồi xuống.

"Dậy muộn vậy?" Mục Thiên Thừa hỏi rồi đưa dụng cụ ăn uống đã được lau sạch cho Tô Nhạc, sau đó anh đem bát đũa ở trước mặt Tô Nhạc đặt xuống bên cạnh mình.

"Không, tôi đi chậm thôi."

"Cô đi dạo à?"

"Không hẳn là vậy." Tô Nhạc cúi đầu, không hề muốn thừa nhận rằng hôm qua trong khu có một con chó hoang mới tới, hôm nay nó dẫn theo một đám đồng bọn đến đứng ở trước mặt cô, sau đó... vẫn là Tiểu Hoàng lần trước cứu cô.

"Ông chủ, như cũ ạ."

Tô Nhạc nhìn thấy ông chủ đang mỉm cười đi tới thì nói.

"Tôi đã gọi rồi.

"Mục Thiên Thừa nói. Tô Nhạc nhìn thoáng qua, người nọ cười quá chói mặt, gần đây cô gặp anh rất nhiều lần, càng nhìn càng thuận mắt. Nhìn xong, cô cúi đầu nhìn cái bàn. Nụ cười của Mục Thiên Thừa càng vui vẻ hơn."Cười gì vậy?" Tô Nhạc lẩm bẩm.

"Tôi học tâm lý đấy." Mục Thiên Thừa chậm rãi trả lời, khóe miệng vẫn chứa nụ cười như cũ.

"Chẳng lẽ anh còn học được cách đọc suy nghĩ à?" Anh cười quá lộ liễu, trong nháy mắt, Tô Nhạc cho rằng anh nhìn ra được vừa rồi cô đã nghĩ gì.

"Đó là môn học của khoa nghệ thuật, tôi đã từng dự thính rồi."

"...

"Hai người ăn không khác nhau lắm, khác là Mục Thiên Thừa ăn cháo gạo, Tô Nhạc ăn cháo bí đỏ. Còn số lượng bánh bao thì giống nhau. Ăn xong bữa sáng thì hai người cùng nhau đi làm. Tô Nhạc vẫn ngồi im lặng không nói gì, Mục Thiên Thừa nhìn nửa bên mặt cô, cũng không nói gì. Không gian nhỏ bé rất yên tĩnh, nhưng cũng không cảm thấy lúng túng. Sau khi xuống xe, Mục Thiên Thừa trả tiền trước, Tô Nhạc đứng bất động ở đó."Đi thôi."

"Anh làm gì vậy? Chúng ta chưa thân nhau tới mức này đâu?" Tô Nhạc chất vấn, vẻ mặt không vui.

"Mục Thiên Thừa."

"Tôi biết anh tên Mục Thiên Thừa, đừng nói sang chuyện khác, anh trả lời câu hỏi của tôi đi."

"Có thân hay không thì mỗi người tự có phán đoán của riêng mình.

"Anh thu lại nụ cười rồi trả lời. Hai người đều nghiêm mặt nhìn đối phương, nhìn nhau trong chốc lát, Tô Nhạc thất bại lùi bước, nhấc chân rời đi, đi ngang qua Mục Thiên Thừa thì cô đáp lời:"À."

Mục Thiên Thừa quay đầu lại, Tô Nhạc đi quá nhanh, gần như là chạy trốn. Anh muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp!

Anh không khỏi cười khổ, đây có tính là cãi nhau không?

Vậy hiện tại anh đuổi theo xin lỗi có kịp không?

Thứ sáu là ngày Tô Nhạc cực kỳ bận rộn, cô vừa phải đối phó cuộc gọi Lý Tuyết thỉnh thoảng gọi tới, rồi nhẫn nại ôn hòa mà an ủi và khuyên giải, vừa phải tất bật sắp xếp tài liệu trong tay và chứng cứ mới thu thập được.

Tạ Thiệu với Trịnh Thông bên kia còn bận rộn hơn, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.

Buổi sáng Tạ Thiệu có nói rằng hôm qua khi qua đó thẩm vấn nghi phạm thì có phần thả lỏng hơn, hôm nay lại qua đó nữa, xem có thể lấy được lời khai nào có ích không.

Trịnh Thông bên kia lại càng bận rộn hơn, anh ta không hiểu về máy móc, sáng sớm lên mạng tìm tài liệu, hôm qua lại đi thư viện thành phố mượn tài liệu về để học thêm.

Tạ Nam bận rộn phục vụ trà nước, nhưng cũng không thể an ủi được trái tim đang bị tổn thương của Trịnh Thông bởi vì những cuốn sách mà anh ta không hiểu được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!