Anh nói với Tô Nhạc rằng, cùng đi đi. Chứ không phải là cô có muốn đi cùng tôi hay không, cũng không phải là sao cô còn chưa đi, mà là cùng đi đi.
Trong lòng Tô Nhạc suy nghĩ như vậy, ngoài miệng còn chưa kịp đáp lại.
Trong vài giây ngắn ngủi anh đã đi tới, cúi đầu nhìn cô: "Có lạnh không?
"Tô Nhạc nhìn xuống theo anh, vừa rồi có gió thổi qua nên cô ôm lấy cánh tay mình để giảm bớt cái lạnh. Lúc này Mục Thiên Thừa đang đứng ở trước mặt cô, chặn hướng gió lại, cơ thể của anh che hết người cô, thay vì cảm thấy lạnh lẽo thì cô lại thấy có chút ấm áp. Cô buông cánh tay xuống rồi lắc đầu:"Không lạnh."
"Đi thôi.
"Anh nói, do dự vài giây rồi nắm lấy cổ tay cô. Một tay anh cầm ô, một tay dắt tay cô đi ra ngoài. Mái che không lớn, chỉ ba bốn bước là có thể bước ra, Mục Thiên Thừa rút ngắn bước chân, phối hợp với tốc độ của Tô Nhạc mà bước chậm lại. Hạt mưa rơi trên đầu, Mục Thiên Thừa nghiêng ô về phía Tô Nhạc:"Lại đây, không ướt đấy.
"Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người Mục Thiên Thừa. Người bên cạnh một tay cầm ô, mắt nhìn thẳng về phía trước mà bước đi. Bước chân Tô Nhạc không dài, Mục Thiên Thừa bước một bước thì cô phải bước nhanh hai bước. Hai người đi cùng nhau, tới góc rẽ thì Mục Thiên Thừa dừng lại:"Xin lỗi."
"Hả?" Tô Nhạc ngơ ngác.
"Đi thôi.
"Mục Thiên Thừa đổi tay cầm ô, tay khác chắp sau lưng. Bước chân cũng chầm chậm theo Tô Nhạc. Tô Nhạc ngẩng đầu lên thì thấy Mục Thiên Thừa hơi nhíu mày:"Sao vậy?"
Người bên cạnh hỏi, Mục Thiên Thừa cúi đầu nhìn cô, lặng lẽ thu lại bàn tay sau lưng, im lặng vài giây rồi anh nhíu mày càng sâu hơn: "Tôi ghét trời mưa.
"Đột nhiên nghe thấy câu này, Tô Nhạc sửng sốt, sau đó cúi đầu cười. Mục Thiên Thừa hơi cúi đầu rồi nhíu mày và nói rằng anh ghét trời mưa, trong giọng nói mang theo chút tính khí trẻ con. Cô không ngờ anh sẽ nói vậy, mà dường như anh cũng không ngờ cô lại cười chỉ vì một câu nói ấy. Có lẽ nụ cười của Tô Nhạc lây cho Mục Thiên Thừa nên lông mày anh cũng giãn ra, anh ngẩng đầu lên nhìn phía trước, tay cũng bất giác trở về vị trí cũ:"Cô nên cười nhiều một chút."
Tô Nhạc thu lại nụ cười: "Tôi nghĩ, thân chủ của tôi không hy vọng luật sư của họ là một người cười suốt ngày!"
"Hả?" Mục Thiên Thừa nhíu mày: "Vì sao?"
"Ngốc nghếch, hơn nữa cũng làm cho người ta có cảm giác không đáng tin."
Sau khi đưa Tô Nhạc về, Mục Thiên Thừa nhìn cô đi vào rồi mới cụp ô lại.
Kiên trì thời gian dài làm anh có chút không trụ nổi nữa, vừa cụp ô lại là dưới chân lập tức lảo đảo suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, may mà trong tay anh có cái ô để chống đỡ nên mới không quá chật vật.
Khi mưa rơi vào người, anh không có quá nhiều cảm giác, mồ hôi lạnh dần dần hòa tan với nhiệt độ của cơ thể.
Anh chống cái ô màu đen xuống đất để đứng vững rồi chậm rãi trở về phòng.
Loại cảm giác này giống như anh đã trở về thành Mục Thiên Thừa đi lại bất tiện cách đây không lâu.
Anh chật vật đi vào phòng, cũng may phòng không lớn, ghế sô pha cũng gần cửa. Đợi tới lúc Mục Thiên Thừa ngồi xuống ghế sô pha rồi thì đầu anh đã đổ đầy mồ hôi.
Các đốt ngón tay và ngón chân liên tục truyền tới cảm giác đau đớn làm anh có chút xúc động muốn chặt đứt chúng đi, nhưng lý trí nói cho anh biết rằng không thể như vậy.
Anh từ từ cuộn hai tay lại thành nắm đấm, chờ cơn đau trôi qua.
Đau đớn còn chưa ngừng lại thì điện thoại đã reo lên.
Mục Thiên Thừa bắt máy: "Thiên Quân.
"Anh nói, tiếng nói có chút yếu ớt chật vật. Người bên kia nghe ra được bất thường:"Sao vậy? Có cần đi bệnh viện không?" Mục Thiên Quân lo lắng nói. Tuy bây giờ anh ta không ở đây, nhưng tìm người đưa Mục Thiên Thừa vào viện không phải vấn đề.
"Không sao, có lẽ là hôm nay trời mưa."
Mục Thiên Thừa từ chối. Cho dù giờ phút này anh là một người bị thương rất cần người khác chăm sóc nhưng bản chất anh vẫn là một bác sĩ, anh không phải học y uổng phí, tình huống này anh vẫn tự xử lý được.
Biết Mục Thiên Thừa khó chịu, Mục Thiên Quân dặn dò vài câu rồi mới cúp máy.
Mục Thiên Thừa cứ tựa vào ghế sô pha như vậy, chờ đợi cơn đau giảm bớt từng chút một.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!