Chương 17: (Vô Đề)

Nhìn Tô Nhạc đi vào rồi Mục Thiên Thừa mới mở cửa đi vào.

Căn phòng đóng kín suốt đêm khiến không khí ngột ngạt, anh để chìa khóa xuống rồi đi qua mở cửa sổ.

Nhiệt độ buổi sáng dần tăng lên, tới 7 giờ rưỡi thì đã bắt đầu nóng rồi.

Khi anh quay lại thì điện thoại reo lên, có thể gọi điện cho anh thì không cần nghĩ cũng biết là ai. Sau đó anh tiện tay cầm lên bắt máy: "Alo."

"Gần đây anh thế nào?"

Tiếng nói nhẹ nhàng của Mục Thiên Quân truyền tới, Mục Thiên Thừa hơi cười nhạt.

"Cũng không tệ lắm."

Câu trả lời của anh mang theo ý cười nhạt, nghe ra được tâm trạng anh đang rất tốt. Khơi gợi lòng hiếu kỳ của Mục Thiên Quân: "Sao vậy? Gặp chuyện gì tốt à?

"Mục Thiên Thừa ngừng lại, chuyện tốt? Xem là vậy đi."Quả thật có rất ít người tới tư vấn tâm lý."

Chuẩn bị được nghe tin tức hay, kết quả đối phương chỉ nói là phòng tâm lý ít khách? Rõ ràng là đang nói sang chuyện khác mà!

"Mau lên, khai thật cho em!"

"Tôi lừa cậu để làm gì?"

"Để... để…" Được rồi, Mục Thiên Quân thừa nhận rằng không để làm gì cả: "Chân anh khỏe chưa?"

"Khỏe rồi. Mấy hôm trước tới bệnh viện khám rồi." Mục Thiên Thừa đáp lại, cầm chìa khóa trên bàn lên nghịch, bỗng nhiên anh nghĩ tới gì đó rồi im lặng mà bật cười: "Còn việc gì không?"

Ý là không có việc gì thì cúp máy đây: "Hỏi thăm anh thôi mà."

"Tấm lòng của cậu, tôi nhận được rồi." Mục Thiên Thừa nói rồi để chìa khóa xuống: "Khi về thì dẫn Thập Nhất trở về luôn đi, thằng bé ấy lâu lắm rồi không về."

"Em cũng có ý này, lần này xong thì cho bọn họ nghỉ ngơi, về thăm nhà luôn.

"Mục Thiên Quân nói tiếp. Sau khi cúp máy, anh cầm quyển sách lên xem. Ăn một bữa sáng không rõ tâm trạng, Tô Nhạc vừa bước vào thì thấy Tạ Thiệu đang tưới nước cho cây xương rồng. Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn chưa tới 8 giờ, không biết tại sao Tạ Thiệu lại tới sớm như vậy. Quay đầu nhìn, đối phương căn bản không phát hiện ra cô đã đến:"Mấy hôm trước vừa tưới rồi."

Đột nhiên có tiếng nói làm Tạ Thiệu vốn đang thất thần chợt bừng tỉnh, anh ta liếc mắt nhìn Tô Nhạc rồi lại nhìn cốc nước trên tay mình: "Bất cẩn đổ nước thôi.

"... Lý do quá gượng ép, nói ra không chỉ Tô Nhạc không tin, mà ngay cả Tạ Thiệu cũng không tin. Biết rõ tâm trạng anh ta không tốt, Tô Nhạc cũng không biết nên nói lời an ủi gì:"Vụ án trong tay anh thế nào rồi?"

"Không phối hợp, anh ta luôn nói rằng không liên quan tới mình, nhưng cũng không giải thích được hình ảnh mà camera giám sát quay lại được." Tạ Thiệu trả lời, cuộc sống rối loạn, ngay cả vụ án cũng không thuận lợi, anh ta thầm thở dài rồi trở về chỗ của mình.

Thấy Tạ Thiệu trở về, Tô Nhạc cũng không định nói gì nữa, cầm cốc nước đi rót nước.

Cô ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Mục Thiên Thừa đang xách túi rác chậm rãi ra ngoài, bước đi bình tĩnh, vết thương cũ đã lành, dáng đi cũng càng ngày càng đẹp hơn.

Bị ý nghĩ trong đầu làm kinh ngạc, tay Tô Nhạc run lên làm nước tràn ra ngoài.

Cô vội vàng tắt vòi đi rồi lấy giấy lau khô tay. Lại ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Mục Thiên Thừa đang mỉm cười. Tầng 2 không cao, hơn nữa khoảng cách ở rất gần...

Sự vui vẻ trong mắt đối phương rất rõ ràng, ở góc này, con mắt càng sáng ngời hơn.

Hai người gật đầu nhẹ, Tô Nhạc nhìn Mục Thiên Thừa chậm rãi bước đi, cho tới khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất.

Buổi sáng, Tô Nhạc thảo luận về bằng chứng với Lý Tuyết, sau đó xem tài liệu.

Tới gần Chủ nhật, Tạ Nam vô cùng lười biếng, nằm bất động ở trên mặt bàn.

Thỉnh thoảng Trịnh Thông ra tìm Tô Nhạc lấy tài liệu thì thấy Tạ Nam vốn không có tinh thần bỗng ngồi thẳng dậy, mắt sáng rực, nhìn đến mức làm Trịnh Thông cảm thấy sợ hãi, lấy tài liệu xong thì chạy ngay vào phòng trong mà không dừng lại giây nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!