Chương 16: (Vô Đề)

Chưa từng có người nào đưa tôi về nhà, cũng chưa từng mong chờ có người đưa tôi về nhà.

----

Đưa mắt nhìn Mục Thiên Thừa rời đi rồi Tô Nhạc mới xoay người lại.

Nếu như không phải hôm nay Mục Thiên Thừa xuất hiện thì có lẽ cô sẽ khóc nhỉ?

Sau đó cô giật giật khóe miệng, vậy cũng không chắc.

Đã nhiều năm rồi, cô cũng quên mất khóc như thế nào rồi.

Từ buổi tối cùng nhau ăn cơm hôm đó, cơ hội gặp Mục Thiên Thừa trở nên nhiều hơn.

Mấy ngày nay Trịnh Thông lên tòa, vụ án dân sự có thể công khai xử lý, cũng có thể không công khai.

Vụ án của Trịnh Thông là vụ án công khai.

Thời gian lên tòa là buổi chiều, buổi trưa mấy người ăn cơm xong thì chuẩn bị tới tòa án.

Khi trở về là 11 giờ, Tô Nhạc ngẩng đầu lên thì thấy Mục Thiên Thừa đang đứng ở cửa ra vào, mỉm cười nói chuyện với một cô gái nhỏ.

Khoảng cách hơi xa, Tô Nhạc không nghe được đối phương nói gì, chỉ thấy Mục Thiên Thừa vừa dừng lại là mặt cô gái nhỏ đã đỏ lên rồi.

Nhìn lại Mục Thiên Thừa, vẫn là khuôn mặt tươi cười như cũ.

Trong lòng Tô Nhạc thầm nghĩ, có phải cho dù đối phương là ai thì Mục Thiên Thừa vẫn sẽ là khuôn mặt tươi cười chào đón này hay không.

Ba người tới gần, Mục Thiên Thừa lịch sự nói tạm biệt với cô gái rồi xoay người lại nhìn Tô Nhạc: "Tô Nhạc.

"Sau đó anh khẽ gật đầu. Tô Nhạc cũng gật đầu, coi như đáp lại. Đọc Full Tại Truyenfull. vision"Ăn cơm xong rồi sao?" Mục Thiên Thừa giơ tay ra, sau đó anh cảm thấy có chút không ổn nên giữa chừng lại thu tay về.

"Ăn rồi.

"Không biết vì sao khi nhìn thấy Mục Thiên Thừa cười thì Tô Nhạc lại có chút không muốn nói chuyện với anh. Cô chỉ vào người phía trước:"Buổi chiều tôi còn có việc."

Ý tứ quá rõ ràng.

"Tạm biệt.

"Mục Thiên Thừa mỉm cười gật đầu rồi xoay người đi vào phòng tư vấn của mình. Hai người một trước một sau. Đến cửa, Mục Thiên Thừa quay người lại và nói:"Tô Nhạc, chờ một lát."

Giọng nói của anh có chút lớn, ngay cả ba người phía trước cũng dừng lại nhìn cô, Tô Nhạc có chút không thoải mái: "Các người lên trước đi."

"Em chờ chị lên nha.

"Tạ Nam nhẹ nhàng nói và vẫn mỉm cười như cũ, Tô Nhạc ôm trán, lát nữa Tạ Nam sẽ lại hỏi cho mà xem. Mục Thiên Thừa bảo Tô Nhạc chờ đã, sau đó anh trở lại phòng tư vấn, không lâu sau thì đi ra, trong tay anh còn cầm theo một cái hộp và đưa cho cô."Cái gì vậy?"

Tô Nhạc hỏi chứ không đưa tay ra nhận.

"Thuốc bảo vệ gan."

"Sao lại cho tôi thứ này?" Cô không hiểu Mục Thiên Thừa nói gì.

"Những người uống rượu mà dễ bị đỏ mặt là do thiếu enzym acetaldehyde dehydrogenase trong cơ thể, dẫn đến lượng lớn acetaldehyde tích tụ trong người. Gan sẽ phải phân giải từ từ, gây ra gánh nặng cho gan."

Có phải là bởi vì ngày hôm qua?

Tô Nhạc không phải người uống rượu giỏi, hai chai bia chính là giới hạn tối đa của cô, mà hôm qua cô đã định uống say để giải tỏa nỗi buồn. Ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện Mục Thiên Thừa này, Tô Nhạc mới uống hai chén nhỏ đã bị Mục Thiên Thừa bảo dừng rồi đổi thành nước trái cây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!