Chương 15: (Vô Đề)

"Mỗi ngày tan ca bị cáo đều đến cửa hàng bán hoa mua hoa phải không?" Tô Nhạc hỏi.

"Đúng vậy.

"Ngô Đào trả lời. Tô Nhạc đưa ra một loạt ảnh, trong đó đều là những hoạt động hàng ngày của Ngô Đào."Phản đối, những bức ảnh này của luật sư nguyên cáo đã xâm phạm đến quyền riêng tư của thân chủ tôi."

Luật sư của Ngô Đào nhìn ảnh chụp rồi lên tiếng phản đối. Tô Nhạc liếc nhìn:

"Người đại diện của bị cáo nói rằng bằng chứng của tôi liên quan đến quyền riêng tư của bị cáo, quyền riêng tư là thông tin cá nhân, hoạt động cá nhân và không gian cá nhân. Trong bằng chứng của chúng tôi, hoàn toàn không có bất kỳ sự xâm phạm nào vào quyền riêng tư của bị cáo. Cho dù đó là cửa hàng bán hoa hay đường phố, đều là các nơi công cộng."

"Phản đối vô hiệu."

Ngón tay Tô Nhạc lại di chuyển sang một tấm hình khác: "Bị cáo từng nói căn nhà anh thuê trước đây là thuê hộ bạn bè?"

"Đúng vậy."

"Tôi muốn hỏi người bạn đó là nam hay nữ vậy? Có phải là cô Trương Minh trên tấm ảnh không?"

"Phản đối, đây là phỏng đoán chủ quan của luật sư đối phương."

"Phản đối có hiệu lực, bên nguyên đơn chú ý."

"Vâng, thưa quan tòa." Tô Nhạc gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy tôi đổi một bức khác." Nói xong, cô lại lấy thêm một bức ảnh ra:

"Bức này là hình ảnh của bị cáo lúc đi làm và tan làm. Trên ảnh có thể thấy được bị cáo đã mua một bó hoa rồi trở về, ở cửa ra vào có một người phụ nữ có dáng người rất đẹp đã cùng anh ta đi vào, và theo như lời anh ta nói thì là thuê nhà hộ bạn bè, mà buổi sáng lại cùng nhau đi ra." Tô Nhạc chỉ vào ảnh chụp.

"Cùng nhau ra ngoài cũng có thể là hàng xóm."

Luật sư đối phương nói: "Chỉ dựa vào bức ảnh mà luật sư nói, vậy thì đều là suy đoán chủ quan. Càng không thể nói rằng thân chủ của tôi ngoại tình…"

"Được rồi, tôi cho anh chứng cứ."

Tô Nhạc mỉm cười nói:

"Bức ảnh này là vào cuối tuần trước, bị cáo tan làm và trở về, sau đó đã có hành động thân mật với người phụ nữ trong bức ảnh. Tôi muốn hỏi luật sư của bị cáo, nếu như đó là hàng xóm của anh, và anh mới chuyển đến được khoảng nửa năm, liệu anh có nắm tay cười đùa với hàng xóm khác giới rồi cùng nhau vào nhà không?"

"..."

"Đây là lời làm chứng do bảo vệ của chung cư cung cấp, chứng minh rằng anh Ngô Đào và người phụ nữ trong bức ảnh chung sống với nhau. Vì vậy, thân chủ của tôi nói rằng, anh Ngô Đào ngoại tình dẫn tới quan hệ vợ chồng tan vỡ, xin tòa tuyên án."

Mễ Tiếu cúi đầu bước đi ở phía trước, không nói một lời.

Tô Nhạc chạy theo: "Phiên tòa tiếp theo là phân chia tài sản rồi."

Nghe thấy cô nói vậy, Mễ Tiếu dừng bước, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: "Bây giờ tôi có thể rút đơn kiện được không?

"Cô ta hỏi, trong mắt toàn nước mắt. Mễ Tiếu thấp hơn Tô Nhạc nửa cái đầu, hôm nay lại đi giày đế bằng, nên lúc đối mặt với cô, cô ta phải hơi ngẩng đầu lên:"Còn kịp không?"

"Vì sao? Anh ta đã ngoại tình rồi, hơn nữa, đối tượng ngoại tình còn là bạn của cô." Tô Nhạc khó hiểu.

"Chúng tôi, vốn cũng vì quan hệ lợi ích hai bên gia đình!" Mễ Tiếu quay đầu nhìn hướng khác: "Là tôi có quá nhiều ý nghĩ không nên có." Cô ta cười khổ: "Chẳng trách cô ta lại đồng ý dễ dàng như vậy, hóa ra đã lén lút với nhau từ lâu rồi."

"Vậy là rút đơn kiện rồi ạ?"

Tạ Nam kinh ngạc há to miệng, kết quả này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ấy! Cô ấy tưởng là sẽ phân chia tài sản ra sao cũng được chứ.

"Ừ.

"Tô Nhạc gật đầu. Đến buổi chiều là kết thúc, sau khi tạm biệt Mễ Tiếu thì cô trở về công ty luật. Sau đó bị phần tử hóng chuyện Tạ Nam giữ lại hỏi tới tận bây giờ. Tạ Nam nhìn vào trong rồi nói:"Anh trai em chắc chắn buồn lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!