Chương 14: (Vô Đề)

Biết cô ta ở đâu thì mọi chuyện lập tức trở nên dễ dàng hơn. Tô Nhạc bắt một chiếc xe ở góc đường, báo địa chỉ xong thì cúi đầu nghịch điện thoại.

Chẳng bao lâu đã đến trước cửa Tinh La.

"Tài xế, dừng ở góc cua ạ." Tô Nhạc cất điện thoại rồi nói.

Nghe thấy hành khách nói vậy, tài xế quẹo một cách chắc chắn rồi dừng xe lại.

Tô Nhạc trả tiền xong thì xuống xe, quay đầu là có thể nhìn thấy Mễ Tiếu và bạn của cô ta.

Mễ Tiếu quay lưng lại với cô, đang nói chuyện với người đối diện, không biết hai người nói gì mà cùng bật cười vui vẻ.

Người kia cười lên, Tô Nhạc lập tức nhận ra đó là ai.

Khoảng cách hai bên không xa lắm, cô có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương.

Cô lấy kính trong túi ra rồi đeo lên mắt, sau đó ngồi ở chỗ cách đó không xa.

"Sao vậy? Chụp góc ấy ổn không?

"Người đối diện Mễ Tiếu nói, tay khuấy cà phê trong cốc. Mễ Tiếu nhướng mày, vẻ mặt đắc ý:"Cậu không thấy vẻ mặt của Hoàng Kiện trên tòa lúc ấy đâu, tôi nhìn thôi cũng thấy buồn cười rồi."

"Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó chiều, câu này quả thật không sai."

Người đối diện nói ra những lời này, Mễ Tiếu tất nhiên không để ý, cô ta nhấp một ngụm cà phê: "Dám đối xử với tôi như vậy thì phải chịu hậu quả.

"Khoảng cách không xa, mà tiếng của hai người Mễ Tiếu lại không quá nhỏ, vừa đủ để Tô Nhạc nghe rõ. Quả nhiên, không khác gì so với phỏng đoán của cô. Hóa ra hai người kia thật sự quen nhau, hơn nữa, mối quan hệ cũng không tồi. Ngồi thêm lát nữa rồi cô mới rời đi. Trên đường cô trở về, hiếm khi Mễ Tiếu chủ động gọi điện tới. Tô Nhạc bắt máy:"Cô Mễ."

"Bây giờ tôi có thời gian rồi, cô nói đi cô có chuyện gì.

"Mễ Tiếu nói. Tô Nhạc rũ mắt, không nhìn rõ được tâm trạng, một lát sau cô mới mở miệng:"Mễ Tiếu, tôi là luật sư của cô, cô phải tin tưởng luật sư của cô."

"Tôi biết rồi, không phải cô từng nói rồi à?"

Mễ Tiếu lên tiếng cắt ngang, giọng điệu rất mất kiên nhẫn.

"Vậy tôi hỏi cô, cô và người phụ nữ trong tấm ảnh được chụp cùng Ngô Đào, có quen nhau không?" Tô Nhạc nhẫn nại hỏi lại một lần nữa: "Tôi muốn nghe lời nói thật."

"Không quen, không biết. Buổi sáng tôi đã nói rồi." Tâm trạng vốn dĩ rất tốt của Mễ Tiếu đã bị những câu hỏi lặp đi lặp lại của Tô Nhạc làm biến mất, cô ta không muốn trả lời nữa:

"Cô nghe không hiểu tiếng người à? Tôi nói là không biết rồi mà cô vẫn còn hỏi? Cô làm luật sư kiểu gì thế?"

"Cô hỏi tôi làm luật sư kiểu gì à? Vậy tôi nói cho cô biết, mỗi vụ kiện tôi làm, thân chủ của tôi luôn hoàn toàn tin tưởng tôi, mỗi một chứng cứ tôi đưa ra đều có thể ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích của bọn họ, mỗi lần tôi lên tòa tôi đều có thể nói rằng tôi không thẹn với lương tâm, thân chủ của tôi không giấu tôi bất kỳ điều gì."

Tô Nhạc nói một hơi xong thì dừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Mà cô, ngay từ đầu đã không nói thật với tôi."

"Sao tôi lại không nói thật với cô hả?"

Mễ Tiếu bất mãn: "Tô Nhạc, cô nói những lời này, tôi hoàn toàn có thể tìm luật sư khác đấy."

"Tùy cô.

"Cô cũng không chịu nổi nữa, nói tùy cô ta xong thì cúp máy. Hôm nay cô cũng thấy rồi, cái gì gọi là ngang ngược vô lý. Từ bé tới lớn, chuyện bướng bỉnh nhất mà cô làm chính là chọn chuyên ngành này. Thu lại tâm trạng xong, cô trở lại văn phòng luật. Vừa tới dưới tầng thì bắt gặp ba người kia đi ăn cơm trở về. Nhìn thấy Tô Nhạc thì lập tức hỏi:"Đi đâu vậy?"

Tạ Thiệu là người hỏi trước tiên.

"Tìm Mễ Tiếu.

"Tô Nhạc trả lời, lời ít mà ý nhiều, không hề muốn nhiều lời. Tạ Nam theo ngay phía sau:"Đi thôi, em biết rõ chị chưa ăn nên em mang cơm về cho chị này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!