Chương 13: (Vô Đề)

Đến cửa, Tô Nhạc buông tay rồi rời đi.

Ở phía sau, cô có thể cảm nhận được ánh mắt dõi theo của Mục Thiên Thừa.

Người này, cho dù đi lại không tiện nhưng vẫn lịch sự.

Cô đến sớm hơn nửa tiếng so với thường ngày. Lúc đi vào chỉ có một mình cô.

Cả đêm không có gió, lại đang là mùa hè, nên bầu không khí có chút ngột ngạt. Tô Nhạc bỏ túi xuống rồi đi mở cửa sổ cho thoáng, sau đó cô đổ một ít nước lên cây xương rồng duy nhất có trách nhiệm chống bức xạ trong văn phòng.

Cây xương rồng nhỏ này là do Tạ Nam mua, nhưng từ sau khi mua về xong thì cô ấy chưa bao giờ chăm sóc nó.

Khi cô quay người lại đã thấy Tạ Thiệu đang đứng ở cửa, tay cầm chìa khóa.

"Chào buổi sáng." Tô Nhạc chào anh ta trước.

"Ừ.

"Tạ Thiệu gật đầu rồi đi về phía phòng trong. Thái độ của anh ta thế nào, cô không để trong lòng nữa. Cô trở lại chỗ ngồi, lau khô tay rồi bật máy tính lên. Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân rồi dừng lại bên cạnh Tô Nhạc. Tô Nhạc ngẩng đầu thì thấy Tạ Thiệu đứng ở bên cạnh, trong tay anh ta đang cầm hộp quà. Biết ý của anh ta là gì, Tô Nhạc ngẩng đầu:"Không cần đâu, em là luật sư mà.

"Cô nói xong lại cúi đầu xem tài liệu. Chứng cứ lên tòa của Mễ Tiếu chưa đủ, chỉ có thể tự mình ra ngoài tìm."Tiếu Tiếu tặng em, nói cảm ơn em vì hôm qua đã giải vây giúp cô ấy ở ngoài tòa án." Tạ Thiệu mở miệng nói xong thì đặt thứ đó lên bàn, nhưng bị Tô Nhạc chặn lại:

"Tạ Thiệu, em nói em là luật sư đại diện của cô ta rồi mà, bất kể là trong tòa hay ngoài tòa, miễn là vụ kiện này chưa kết thúc, cô ta cũng không có nói thay đổi người, thì em vẫn là như vậy. Không cần vì mấy câu đó mà mua quà nói cảm ơn. Mà em, cũng không tin những gì anh vừa nói là lời của cô ta đâu."

Cô nói xong thì cúi đầu xuống, thu tay lại: "Trả lại cho cô ta giúp em, cảm ơn.

"Tạ Thiệu đứng ở đó mấy giây rồi mới quay người trở lại phòng trong. Cứ tưởng tiết mục bất ngờ vào buổi sáng đã kết thúc, nhưng không ngờ Mễ Tiếu lại gọi tới. Nhìn cái tên nhảy lên trên màn hình điện thoại, Tô Nhạc nhấc máy không chút do dự:"Cô Mễ."

"Tô Nhạc, cô giả vờ trước mặt Tạ Thiệu làm gì?

"Vừa kết nối, Mễ Tiếu đã cáu kỉnh chất vấn. Tô Nhạc nhìn xung quanh, sau đó cô quyết định ra ngoài nghe máy. Cô đổi tay cầm chìa khóa rồi đi ra ngoài. Mãi không nhận được câu trả lời, Mễ Tiếu cho rằng Tô Nhạc chột dạ nên cô ta lại nói:"Tô Nhạc, tốt nhất cô nên hiểu, Tạ Thiệu và cô hoàn toàn không thể nào."

"Tôi không thể, vậy cô có thể à?"

Tô Nhạc hỏi lại, tựa vào góc rẽ cầu thang:

"Mễ Tiếu, cô lấy tư cách gì để nói những lời này với tôi? Bạn gái hay bạn gái cũ? Tối thiểu bây giờ ngay cả ly hôn cô cũng không làm được, cô có tư cách gì mà lớn tiếng với tôi?"

Cô nói xong, hồi lâu sau cũng chưa thấy Mễ Tiếu trả lời.

"Đối với Tạ Thiệu, tôi chẳng có tâm tư gì cả. Hiện tại không, về sau cũng không. Cô nên quan tâm tới vụ kiện của cô thì hơn, lần sau lên tòa cần chứng cứ có lợi, nếu như cô mong muốn ly hôn thuận lợi. Chứ không phải lên giọng với tôi trong điện thoại, nói những thứ không liên quan tới vụ kiện như bây giờ."

"Tô Nhạc, sau ngần ấy thời gian, tôi vẫn ghét cô."

Phải mất một lúc lâu Mễ Tiếu mới lên tiếng. Nghe cô ta nói những lời này xong, Tô Nhạc cảm thấy buồn cười.

"Mặc kệ cô, nhưng mà, tôi cũng chẳng cần một khách hàng lúc nào cũng nhớ tới tôi.

"Đôi lúc Mễ Tiếu thật sự không hiểu Tô Nhạc đang nghĩ gì trong đầu. Người bình thường khi nghe những lời này xong thì chẳng phải là nên tức giận ư, thậm chí là từ chối vụ kiện, nhìn nhau ghét bỏ rồi không qua lại nữa? Mà bây giờ, cô vẫn có thể bình tĩnh bàn bạc chuyện lên tòa với cô ta, hỏi cô ta như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra."Cô quen người phụ nữ trong ảnh không?"

Tô Nhạc hỏi.

"Người nào?"

"Đối tượng ngoại tình của Ngô Đào."

"Không quen.

"Mễ Tiếu trả lời dứt khoát, không hề do dự. Tô Nhạc nhíu mày:"Cô ta có thể là nhân tình của chồng cô, cô nói cô không biết ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!