"Cái này chỉ có thể chứng minh thân chủ của tôi ở riêng với nguyên cáo, không thể chứng minh ngoại tình…"
"Bên tôi có chứng cứ chứng minh bị cáo ngoại tình, dẫn tới tình cảm vợ chồng tan vỡ." Tô Nhạc nói, tiếng không lớn nhưng rất có khí thế: "Quan tòa, các vị bồi thẩm đoàn, xin hãy xem chứng cứ của bên tôi.
"Tô Nhạc thành thục sử dụng máy tính, trên màn hình xuất hiện một bức ảnh, là Ngô Đào và một người phụ nữ đang nói chuyện rất vui vẻ. Mễ Tiếu ngồi ở bên cạnh nhìn về phía đối diện. Ngô Đào đã hoảng sợ trong giây lát khi nhìn thấy những bức ảnh đó, sau đó luật sư của anh ta nói:"Chúng tôi không nghĩ những bức hình này có thể làm chứng cứ ngoại tình, từ các bức ảnh đó, có thể thấy, thân chủ của tôi đang xã giao ở một khách sạn, đây là chuyện rất bình thường giữa các đối tác."
"Cái này thì sao?"
Tô Nhạc lật sang một tấm ảnh khác: "Bức ảnh này thì thế nào? Tôi không biết là xã giao lại còn có hành động thân mật thế này đấy!"
"Không phải như vậy."
Ngô Đào lên tiếng nhưng bị luật sư của anh ta cản lại: "Nếu bức ảnh này có thể chứng minh thân chủ của tôi ngoại tình... làm cho tình cảm vợ chồng tan vỡ, thì bên này chúng tôi cũng có chứng cứ có thể chứng minh nguyên cáo cũng ngoại tình…"
"Quan tòa, xin cho phép tôi đưa ra chứng cứ."
"Được."
Trên màn hình là hình ảnh, trời rất tối, dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo, có hai người đang đứng, người đàn ông ôm người phụ nữ vào trong ngực.
Người khác cô không nhìn ra, nhưng sao cô có thể nhận nhầm người kia được chứ? Tô Nhạc đứng ở đó, nhìn Tạ Thiệu trên màn ảnh, không thể rời mắt được.
Cô không biết bức ảnh này bị chụp lúc nào, cô cũng không biết Tạ Thiệu gặp Mễ Tiếu lúc nào, cô không khỏi cười khổ, cô thật sự là một luật sư không làm tròn trách nhiệm!
Tô Nhạc cúi đầu, nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Mễ Tiếu. Vào lúc này, cô rất muốn hỏi Mễ Tiếu rằng cô ta rất tin tưởng Tạ Thiệu sao?
Một giây tiếp theo, cô phủ nhận trong lòng, bọn họ có mối quan hệ mười năm, một luật sư đại diện kiện tụng như cô sao có thể sánh bằng?
"Xin hỏi luật sư của bị cáo, bức ảnh này được chụp vào ngày nào?"
"Ngày 14 tháng 6."
Ngày 14 tháng 6? Là buổi tối hôm Tạ Thiệu đi tìm Mễ Tiếu.
"Anh nói người trong tấm ảnh là người mà thân chủ của tôi ngoại tình, vậy xin hỏi luật sư của bị cáo, người đàn ông này tên gì? Hai người họ quen nhau thế nào? Vì sao lại bất chấp mọi người đang qua lại mà ôm nhau trên đường?"
Tô Nhạc chống tay xuống bàn, ngón tay siết chặt các góc bàn để ổn định cảm xúc. Đứng ở đây, cô trước hết là một luật sư, một luật sư phải đấu tranh giành nhiều quyền lợi nhất về cho thân chủ của mình.
Sau đó mới là cảm xúc cá nhân.
Tô Nhạc hỏi liên tiếp, luật sư của đối phương sửng sốt hồi lâu rồi lắc đầu.
"Được rồi, nếu như luật sư của bị cáo không biết, vậy thì tôi nói cho anh biết." Tô Nhạc thu tay lại, đứng thẳng người:
"Anh ấy tên Tạ Thiệu, luật sư của văn phòng Luật Ân Hỏa. Hai người họ từng là bạn học, thân chủ của tôi hết cách nên mới tìm đến bạn học cũ nhờ giúp đỡ."
Lên tòa tới tận lúc này rồi, nhưng hai bên đều không chứng minh được đối phương ngoại tình, mối quan hệ tan vỡ.
Cuối cùng, hội thẩm kiểm tra lại những chứng cứ có nghi vấn và cần phải tiến hành xác minh.
Búa gõ xuống, phiên tòa tạm hoãn.
Lúc bọn họ đi ra, mấy người Tạ Nam đã ở bên ngoài rồi, vừa nhìn thấy họ là trái tim mệt mỏi của Tô Nhạc lại có cảm giác ấm áp ùa vào.
Nhìn thấy Tô Nhạc đi ra, Tạ Nam cười rồi đi tới đón cô: "Chị Nhạc có mệt không? Em dẫn chị đi ăn thịt nướng."
"Được.
"Tô Nhạc gật đầu đồng ý, sau đó cô nhìn Tạ Thiệu, muốn cười nhưng khóe miệng lại không thể nhếch lên nổi. Mắt đối phương sáng lên, bước nhanh tới:"Tiếu Tiếu, sao rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!