Chương 11: (Vô Đề)

Hai người mở cửa ra, nghe loáng thoáng thấy tiếng Tạ Thiệu, nhưng bởi vì anh ta ở phòng trong nên cũng không nghe rõ được đang nói gì.

Sau khi hai người vào thì Tạ Thiệu đã cúp máy đi ra ngoài.

"Cho anh." Tạ Nam giơ tay ra đưa đồ ăn rồi quay mặt đi, không nhìn Tạ Thiệu.

"Cảm ơn em." Tạ Thiệu nhận lấy: "Nam Nam, tình cảm mười năm, không phải nói buông là buông được."

"Ơ kìa, em quan tâm anh làm gì, người khổ sở cũng chẳng phải em." Tạ Nam xua tay cắt ngang lời Tạ Thiệu rồi thu tay lại và rời đi, quay lại bàn làm việc của mình.

"Cô ấy xấu hổ đấy."

Trịnh Thông mỉm cười nói, vỗ vỗ vai Tạ Thiệu: "Thiệu Tử, cậu là người chững chạc nhất trong số chúng tôi, tôi tin cậu làm gì cũng có lý do của mình. Nhưng mà tôi còn muốn nói thêm là, trên đời này không chỉ có một mình Mễ Tiếu, cậu cũng có thể thích người khác."

Bộ dạng hiếm khi nghiêm túc cùng với nói lời thấm thía của anh ta làm Tạ Thiệu cảm thấy không quen.

"Yên tâm, tôi biết mà.

"Tạ Thiệu mỉm cười, cầm lấy hộp cơm rồi cùng Trịnh Thông quay về phòng trong. * Tuy rằng khoảng cách chỉ có 20, 30m, nhưng Tô Nhạc thấy Mục Thiên Thừa đi quá mất công nên cô bước nhanh tới, cầm lấy đồ trong tay anh rồi vứt đi:"Tôi giúp anh."

"Cảm ơn." Mục Thiên Thừa nói xong thì đứng thẳng người ở nơi đó, anh mỉm cười rồi lại nói thêm một câu: "Cảm ơn cô, Tô Nhạc.

"Dường như anh rất thích gọi tên cô. Vứt đồ xong, Tô Nhạc quay người lại thì thấy Mục Thiên Thừa vẫn đứng tại chỗ, cô hơi nhíu mày:"Anh đứng đây làm gì vậy? Tắm nắng mùa hè à?

"Giọng điệu có chút không tốt. Mục Thiên Thừa không để ý, vẫn mỉm cười:"Đợi cô.

"Tô Nhạc dừng chân, không hiểu sao trái tim lại nhảy lên. Mười mấy năm qua chưa từng có ai nói với cô chữ chờ này. Hồi ức dội về. Năm 4 tuổi ấy, bà ấy nói rằng cô chờ bà ấy một lát, nên cô đứng ở góc đường nhìn bà ấy ngã xuống, sau đó bà ấy cũng không có trở về nữa. Sự biến hóa trên khuôn mặt của Tô Nhạc tất nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Mục Thiên Thừa:"Tôi sắp không đứng nổi nữa."

Hồi ức bị cắt ngang, Tô Nhạc khôi phục lại biểu cảm rồi bước nhanh tới: "Cái người ở cùng với anh đâu?"

"Cậu ta bận việc."

"Vậy anh…" Tô Nhạc chỉ vào chân Mục Thiên Thừa.

"Yên tâm, tôi không tới mức đó." Nhìn ra được cô chỉ cái gì, Mục Thiên Thừa cười rồi phủ nhận: "Tốt hơn nhiều rồi, có nhiều chuyện chỉ cần từ từ là được.

"Tô Nhạc đỡ cánh tay Mục Thiên Thừa, đưa anh tới cửa. Quả thực đúng như Mục Thiên Thừa nói, anh hồi phục hơn mấy hôm trước rất nhiều rồi. Sau khi tạm biệt nhau, Tô Nhạc rời đi. Tô Nhạc vừa bước vào đã gặp Tạ Thiệu đang ra ngoài vứt rác. Chuyện xảy ra buổi sáng khiến Tô Nhạc có chút xấu hổ, còn chưa nghĩ ra cách mở lời thì đã bị Tạ Nam cắt ngang:"Chị Nhạc, chị khai thật ra đi, sao chị biết anh chàng đẹp trai đó?"

Tạ Nam bước tới gần cô: "Đừng có mà nói dối, vừa rồi ở ban công em đã thấy hết rồi."

"Tình cờ quen thôi." Tô Nhạc nhẹ nhàng giải thích.

"Không phải là quá qua loa à?"

"Em học kế toán mà trong đầu chứa toàn cái gì vậy hả?"

"Việc đất nước, việc gia đình, việc nhà người ta, các tin tức linh tinh." Tạ Nam bám theo Tô Nhạc tới bàn làm việc của cô: "Mau nói cho em biết đi."

Cô không thể chịu nổi sự bám riết của Tạ Nam: "Gặp phải trong vụ án của Lâm Chính, cũng chưa bàn tới quen biết, chỉ gặp mặt chào hỏi thôi."

Tạ Nam vốn tưởng rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ lãng mạn nào đó, nghe Tô Nhạc nói xong thì cô ấy mất hết cả hứng hóng hớt, nhưng vẫn không bỏ cuộc: "Hết rồi ạ?"

"Hết rồi.

"Trong lòng cô ấy thở dài một hơi. Biết rõ ở trên người Tô Nhạc, bất kỳ cảnh lãng mạn nào cũng sẽ thành những lời cứng nhắc. Nghĩ kỹ lại thì đúng là cũng không thể có cảnh lãng mạn gì, nam chính đi lại không tiện, nữ chính thì... cần phải có ý chí mạnh mẽ. Cô vỗ cái đầu đang suy nghĩ lung tung của Tạ Nam:"Nghĩ linh tinh cái gì, mau làm việc đi."

Chẳng có tin gì hay, Tạ Nam hậm hực trở về chỗ của mình.

Hai ngày sau, Mễ Tiếu không gửi fax thêm tài liệu nào nữa. Tô Nhạc cũng chẳng hề rảnh rỗi, cô vừa phải sắp xếp lại những tài liệu cần dùng, vừa phải tìm người điều tra Ngô Đào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!