Chương 1: Trăng dưới biển là trăng trên trời

"Yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần sau khi ly hôn của bị cáo là không hợp lý, thân chủ của tôi sẽ không bồi thường."

Tô Nhạc đứng trước tòa, mặc bộ vest đen sang trọng, tiếng nói vang dội, vẻ mặt nghiêm túc. Tóc ngắn ngang tai, tóc mái được xịt keo cố định trên đỉnh đầu. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bị cáo. Không hiểu sao lại làm người ta có cảm giác sợ hãi.

"Vì sao anh ta nói ly hôn là lập tức ly hôn? Tôi lãng phí hơn nửa thanh xuân với anh ta, bây giờ anh ta lại nói một câu muốn ly hôn, còn muốn mang hết tiền đi mà không chia cho tôi một xu nào, có người nào lại làm như thế chứ?"

"Bị cáo hãy chú ý quy định của tòa án.

"Thẩm phán nói. Thời gian yên tĩnh vài giây."Thông tin tôi có được từ đương sự của chúng tôi là, bị cáo và đương sự của chúng tôi kết hôn vào năm 2009, sau khi kết hôn, anh ấy ra nước ngoài làm việc.

Năm 2011, bị cáo đi làm ở một thành phố phía Nam, trong khoảng thời gian hai người ở xa nhau, dù biết rằng mình đã kết hôn rồi nhưng bị cáo vẫn chung sống với đồng nghiệp cùng chỗ làm là anh Trịnh, việc này đã cấu thành tội ngoại tình trong hôn nhân."

Tô Nhạc thao tác trên máy tính, bên trong chứa tất cả các tư liệu mà cô có được từ mấy hôm trước. Trên màn hình lớn của tòa án xuất hiện ảnh chụp thân mật của bị cáo và anh Trịnh.

"Các, các người dám làm loại chuyện bỉ ổi như quay lén này, có biết xấu hổ không vậy?

"Bị cáo chỉ vào Tô Nhạc rồi hét to, còn muốn xông lên nhưng bị luật sư ở bên cạnh cản lại. Tuy rằng có người cản, nhưng trông cô ta vẫn đang thở hổn hển không ngừng, đủ để thấy là có vẻ vô cùng tức giận."Im lặng."

"Phía nguyên đơn đề nghị hòa giải, bị cáo có đồng ý không?"

"Tôi không đồng ý, không cho tôi tiền, tôi tuyệt đối không ly hôn." Luật sư còn chưa kịp nói gì thì bị cáo đã hét lên.

"Bồi thường thiệt hại hôn nhân là chỉ khi một trong hai vợ chồng có lỗi làm rạn nứt mối quan hệ hôn nhân gia đình, dẫn đến ly hôn, khi bên không có lỗi bị chịu thiệt hại thì bên có lỗi phải chịu trách nhiệm bồi thường dân sự.

Theo điều 46 của luật hôn nhân, người không có lỗi có quyền yêu cầu bồi thường thiệt hại trong trường hợp dẫn đến ly hôn: Trùng hôn, người đã có vợ chồng mà vẫn sống chung với người khác, thực hiện bạo lực gia đình. Bị cáo hoàn toàn phù hợp với điều thứ hai.

Là bên ngoại tình nhưng lại đưa ra yêu cầu bồi thường là không hợp lý. Theo quy định của luật hôn nhân, bên bị hại có thể yêu cầu bồi thường, đương sự của chúng tôi hoàn toàn có thể từ chối.

"Nghe xong, bị cáo im lặng một lúc lâu. Phiên tòa rất yên tĩnh, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng bị cáo cũng lên tiếng:"Tôi đồng ý hòa giải.

"Thế là, vụ án ly hôn kéo dài suốt một tháng cuối cùng cũng đã kết thúc. Sau khi rời khỏi tòa án, vẻ mặt Tô Nhạc nhẹ nhõm hơn nhiều. Đã có rất nhiều năm ra tòa kiện tụng ly hôn rồi, nhưng cô chưa bao giờ thấy người nào vô lý như vậy. Nhưng nếu nghĩ theo cách khác, có ai lại không muốn có thêm chút tiền khi ly hôn chứ. Tạ Nam sôi nổi chạy tới:"Thật không dễ dàng gì với chị Nhạc, vì vụ án này mà chị đã không thể nghỉ ngơi tốt một tháng rồi."

"Đúng vậy."

Tạ Thiệu mở miệng, sau đó anh ta nhìn người đối diện rồi nói: "Chúc mừng, em lại thắng một vụ án nữa rồi."

"Hòa giải thôi, không tính là thắng."

Tô Nhạc bình tĩnh nói.

"Chúng ta đi ăn mừng đi." Trịnh Thông bước tới gần rồi nói với giọng điệu vui vẻ và nụ cười nở trên môi.

Tô Nhạc gật đầu đồng ý.

Vất vả lâu vậy rồi, cũng nên bồi bổ thôi.

Mấy người này là cộng sự của cô, chính xác mà nói thì người sáng lập ra văn phòng là Tạ Thiệu và Trịnh Thông. Lúc học Đại học năm tư, Tô Nhạc đã thực tập ở đó, về sau cũng không biết tại sao cô lại bị lừa gia nhập.

Bây giờ nghĩ lại, phần lớn là bị Trịnh Thông lừa vào tròng.

Tạ Nam là em gái của Tạ Thiệu, cô ấy thường tới đây làm việc bán thời gian. Tô Nhạc đoán là, cô ấy không chỉ muốn làm việc bán thời gian để kiếm tiền, bởi vì Tạ Thiệu chưa từng bạc đãi em gái mình. Mà nguyên nhân lớn nhất chẳng qua là vì Trịnh Thông, bạn trai của cô ấy mà thôi.

Tất cả mọi người đều biết rõ nhưng không nói toạc ra. Tạ Nam rất dễ hòa đồng, lanh lợi lại hoạt bát, chưa vào văn phòng được bao lâu đã trở thành bạn của Tô Nhạc rồi. Tô Nhạc không có nhiều bạn bè lắm, ngoại trừ bạn cùng phòng trước kia thì bên cạnh cô cũng chỉ có mấy người này.

Thỉnh thoảng cô cũng nghĩ rằng tại sao mình phải trở thành bạn bè với Tạ Nam? Có lẽ là khao khát. Khao khát cuộc sống tự do của cô ấy, thích tính cách phóng khoáng của cô ấy, thậm chí cả thái độ sống của cô ấy cũng là điều mà Tô Nhạc khao khát.

Nói đến ăn, Tạ Nam lập tức quay lại nói với Trịnh Thông: "Có một nhà hàng Tứ Xuyên mới mở trên đường Chính Nam, nghe nói mùi vị rất ngon, các bạn cùng lớp đều khen ngợi, chất lượng tốt, giá rất rẻ, cơm cũng nhiều nữa."

"Đồ tham ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!