Điện thoại reo liên tiếp mấy tiếng.
Kha Nghê nhận được tin nhắn WeChat.
Một vài tin đến từ Lâm Tây Nhuận, còn lại đều từ bạn thân của Kha Nghê.
Kha Nghê mở khung đối thoại với bạn thân trước.
Bạn thân cũng đang quan tâm đến kết quả thi đấu của Kha Nghê, còn chu đáo hỏi cô, tham gia một cuộc tuyển chọn căng thẳng thế này có thấy hồi hộp không, buổi trưa có ăn uống tử tế không.
Bạn thân còn đùa rằng phải gọi cho Kha Nghê một phần đồ ăn ngoài "óc nướng" với thêm sáu quả óc chó, để bồi bổ cho bộ não thật tốt.
Kha Nghê mỉm cười trả lời mấy câu, còn gửi thêm một cái icon nắm đấm nhỏ đấm ngực, rồi mới bấm vào khung trò chuyện với Lâm Tây Nhuận.
" Kha Nghê, may mà cậu không đi taxi về trường cùng bọn tôi."
"Tiền bối Phùng Tử An và Chu Dã cãi nhau trên xe taxi."
"Ngại chết đi được."
Theo lời Lâm Tây Nhuận thì, thành tích của tiền bối Chu Dã trong vòng thi thứ hai vô cùng kém, rất có khả năng bọn họ sẽ nằm trong mấy vị trí cuối cùng hoàn thành hạng mục.
Xem ra lần này chắc khó qua nổi vòng sơ loại.
Vì chuyện đó, Phùng Tử An cứ châm chọc tiền bối Chu Dã suốt.
Kha Nghê gần như có thể tưởng tượng ra cái dáng vẻ khó chịu khi Phùng Tử An nhếch mép cười khẩy.
Người thật thà đến mấy cũng không chịu nổi, không cãi nhau mới là lạ.
Vòng thi thứ hai là mê cung chướng ngại vật.
Tiền bối Chu Dã từng nói bản thân vốn không giỏi hạng mục thiên về trí nhớ, thêm vào bầu không khí căng thẳng với bấm giờ tại chỗ, khó tránh tâm lý bị ảnh hưởng.
Đâu phải ai cũng thiên phú xuất chúng như Cảnh Tư Tồn…
Cảnh Tư Tồn còn có thời gian nhìn người khác!
Nhìn cái gì mà nhìn!
Nghĩ tới đây, Kha Nghê lại vung tay tát một phát vào cái gối vô tội.
Cô lần lượt trả lời mấy tin nhắn cho bạn thân và Lâm Tây Nhuận, trò chuyện qua lại vài câu. Họ ai cũng có việc riêng, cuộc nói chuyện dần dần chỉ còn lại những sticker không cần hồi âm nữa.
Cô ngả người nằm ngửa trên chiếc giường lớn trong khách sạn, nghiêng đầu, nhìn dấu lõm xuống trên gối do mình vừa đập.
Kha Nghê mang rất nhiều oán giận với Cảnh Tư Tồn.
Nhưng cô cũng biết, e rằng chính bản thân mình cũng là một trong những kẻ đã góp phần thúc đẩy cái bóng tâm lý ấy.
Nhiều năm trước, vào cái đêm hôm đó, Kha Nghê rón rén ghé mắt nhìn qua khe cửa vào phòng khách, tim đập thình thịch. Cô hiểu cha mẹ cãi nhau là vì mình, buồn bã đến mức cả đêm không chợp mắt.
Sáng hôm sau, khi ăn sáng, Kha Nghê cố gắng hết sức, khoa trương kể lại những chuyện thú vị từng xảy ra trong đủ loại lớp học thêm, cũng kể về những lời khen của thầy cô dành cho mình.
Kha Nghê biết, khi cô nói những điều này, cha và mẹ là vui vẻ nhất.
Cô muốn họ được vui vẻ.
Kha Nghê không dám biểu lộ sự mệt mỏi nữa, mỗi ngày đều giả vờ tràn đầy sức sống và hứng thú với các lớp phụ đạo, cứ thế cắn răng chịu đựng từng ngày từng ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!