Chương 6: “Ánh nhìn quấn lấy ánh nhìn của anh.”

Tống Dực không hài lòng với câu trả lời của Cảnh Tư Tồn, hừ một tiếng, tiện tay cầm một xâu cánh gà nhét vào miệng.

Cánh gà được nướng mềm mọng, tươi ngon.

Tống Dực cắn một lớp da gà giòn bóng dầu, phủ đầy thìa là và ớt, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, bỗng giơ ba ngón tay: "Tôi tham gia chương trình này là để hoàn thành ba mục tiêu."

Đới Phàm Trạch nói: "Đổi rồi à? Trước cậu chẳng bảo chỉ có hai mục tiêu thôi sao?"

Tống Dực nghiêm túc lắc đầu: "Phải thêm một cái."

Đới Phàm Trạch vừa ăn đậu phụ cá nướng vừa hỏi: "Ồ, thêm gì?"

Hà Chí với mục đích học hỏi kinh nghiệm liền hỏi: "Anh Tống, anh tự đặt cho mình những mục tiêu gì thế?"

Hai mục tiêu trước đây của Tống Dực là:

Họ cùng với Cảnh Tư Tồn giành một chức vô địch đồng đội;

Khi thi cá nhân thì đánh bại Cảnh Tư Tồn, tự mình đoạt chức vô địch.

Lúc đầu nghe hai mục tiêu này, Đới Phàm Trạch đã nhận xét: "Ít nhất cũng có thể đạt được một cái, hay đấy."

Cảnh Tư Tồn cũng từng bình luận: "Có tham vọng là chuyện tốt."

Hà Chí thì đây là lần đầu nghe Tống Dực nói về chuyện mục tiêu, đến khi nghe mục tiêu thứ hai đã kinh ngạc quay đầu nhìn sắc mặt của Cảnh Tư Tồn.

Không biết tham vọng này của Tống Dực có tính là mạo phạm không…

Giữa bạn bè có thể như vậy à?

Đến khi nghe mục tiêu thứ ba mà Tống Dực mới thêm hôm nay, ánh mắt kinh ngạc của Hà Chí lại biến thành mơ hồ, rồi lại hóa thành sự trong trẻo đúng chất tân sinh viên năm nhất.

Mục tiêu thứ ba mới được Tống Dực thêm vào là:

Trở thành bạn tốt với Kha Nghê.

Đới Phàm Trạch lặp lại với vẻ bất lực: "Trở, thành, bạn, tốt, với, Kha Nghê?"

Hà Chí cũng khó hiểu: "Nhưng bọn mình có quen chị ấy đâu, anh Tống, anh định làm thế nào để thành bạn tốt với người ta?"

Tống Dực là E trong số các E (*), gương mặt tràn đầy vẻ chắc nịch "không thành vấn đề", nói Kha Nghê chắc cũng sẽ tham gia vòng sơ tuyển lần này, "thừa cơ hội để làm quen."

Hà Chí "ồ" một tiếng, chẳng biết đang nghĩ gì, đưa tay chạm hai cái vào màn hình điện thoại của Tống Dựcvốn đã tắt.

Video lại tiếp tục phát, giọng Kha Nghê tươi cười trong buổi phỏng vấn trước trận vang lên từ điện thoại…

Hà Chí lúc nào cũng mang theo các loại đề rèn luyện trí não đã in sẵn, Cảnh Tư Tồn thì ngồi ngay đối diện xấp giấy A4 ấy.

Anh nhìn ngược lại, đã giải xong hai câu đố dạng suy luận đoán số trên bài đầu tiên, rồi lắng nghe kỹ hơn, phát hiện Tống Dực bọn họ vẫn còn đang nói chuyện về Kha Nghê.

Cảnh Tư Tồn thấy họ thật rảnh rỗi: "A Chí."

"Gì thế, anh Cảnh?"

"Đưa anh xem đề của cậu."

Hà Chí lại đỏ bừng mặt: "Em in bừa thôi mà."

Cảnh Tư Tồn nhận lấy, tiện tay lật xem vài trang, quả thực chẳng có lý do gì để đọc kỹ—

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!