Việc thiết kế trò chơi khiến năm người bọn Kha Nghê bận tối tăm mặt mũi trước khi nhập học, cứ như những con quay bị vặn chặt dây cót.
Thời gian thoáng chốc đã trôi qua.
Đêm cuối cùng trước khi lên đường, Kha Nghê cùng Tống Dực và mọi người bàn về các hạng mục trong trò chơi. Họ thảo luận hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua việc sử dụng mật mã ASCII.
Kha Nghê nói: "Bây giờ đã có công cụ trực tuyến có thể trực tiếp giải mã ASCII rồi…"
Vừa quay đầu lại, cô liền chạm phải ánh mắt chăm chú của Cảnh Tư Tồn.
Lời nói trong miệng Kha Nghê khựng lại một nhịp, cô hơi mím môi, có phần không tự nhiên rồi mới nói tiếp: "Với nhóm người chơi mục tiêu của chúng ta thì độ khó vẫn hơi thấp."
Cô lại quay đầu lần nữa, mà Cảnh Tư Tồn vẫn đang nhìn cô, ánh mắt say đắm, sâu xa đến mức khiến người khác phải né tránh.
Mập mờ hết sức.
Kha Nghê: "…"
Đới Phàm Trạch hài lòng thu ánh mắt đang dán trên mặt hai người họ về.
Tống Dực và Hà Chí cùng lúc gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy thì làm sao bây giờ?"
Nếu không dùng ASCII thì dùng cái gì?
Tống Dực thậm chí còn đứng dậy chui vào trong kệ hàng, quét mã lấy một túi bánh cay rồi ngồi xổm ngoài cửa ăn, nói là phải k*ch th*ch vị giác để tỉnh táo hơn.
Đới họ vốn lười như con lười, liếc Tống Dực một cái, rồi bỗng nảy ra chút tâm trạng hả hê: "Tống Dực."
Tống Dực ôm khư khư túi bánh cay: "Muốn ăn thì tự mua đi!"
Em gái ruột của ai đó sắp bị lợn rừng húc mất rồi~
Đới Phàm Trạch dịu dàng nói: "Tôi, không, ăn."
Dù sao họ cũng chỉ là người mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ dựa vào một bụng nhiệt huyết mà dấn thân vào thiết kế.
Công đoạn thiết kế vì thế mà rơi vào thế bế tắc, chẳng biết nên làm sao.
Kha Nghê cũng không có cách gì, lại còn bị ánh mắt của Cảnh Tư Tồn làm cho mất tập trung.
Cô cầm cuộn giấy trong tay gõ nhẹ vào người anh: "Anh nghĩ thử xem, giờ phải làm thế nào đi chứ?"
Ánh mắt Cảnh Tư Tồn không rời cô dù chỉ một giây, khi nói chuyện vẫn nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh nói: "Nếu thấy đơn giản quá thì có thể chọn một số nguyên làm khóa, tạo ra mật mã dịch chuyển."
Trong mắt anh như tan ra một lớp sương mực, rồi đột nhiên thoáng hiện một nét cười nhìn về phía cô.
Mi mắt Kha Nghê khẽ run.
Cảnh Tư Tồn lại nói tiếp: "Nhưng anh có một vấn đề, trò chơi đối kháng này của chúng ta rốt cuộc là chú trọng chiến lược tương tác hay chú trọng vào suy luận liên minh của người chơi?"
Mớ tơ vò bàn bạc suốt cả buổi tối cuối cùng cũng được gỡ ra một sợi.
Cảnh Tư Tồn nói trúng tim đen.
Ánh mắt Kha Nghê khẽ lay động.
Anh nói rất đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!