Chương 50: “Vì nhớ mà sinh bệnh rồi à.”

Tiếng gió, tiếng máy điều hòa ngoài hiên, tiếng côn trùng rả rích — tất cả âm thanh đều biến mất. 

Chỉ còn tiếng tim đập dồn dập đến chói tai.

Cảnh Tư Tồn lần này không còn giống lần trước, khi chúc mừng Kha Nghê chỉ khẽ ôm một cái rồi lễ phép buông ra. Cánh tay anh vòng sau lưng cô siết chặt, kéo cô lên, như muốn hòa tan Kha Nghê vào trong cơ thể mình, cổ họng và vai kề sát nhau.

Da chạm da, lành lạnh, rồi nóng rực lên.

Kha Nghê choáng váng, đầu óc quay cuồng.

Cảnh Tư Tồn khàn giọng nói: "Ôm một lát."

Kha Nghê thích mùi hương thoang thoảng nơi anh — mùi cỏ dại hòa lẫn chút đắng nhè nhẹ của bạc hà; thích hơi ấm từ người anh, thích cả hơi thở phảng phất nơi cổ mình, nóng và mềm, cùng với nhịp tim của anh đập thình thịch dưới lòng bàn tay cô.

Thứ Ba, Tống Dực và bọn họ vẫn còn ở cửa hàng tạp hóa, chẳng ai tới quấy rầy.

Kha Nghê theo bản năng siết chặt vạt áo anh, để mặc cho vòng ôm ấy kéo dài vô tận.

Có lẽ, thật sự đã ôm rất lâu.

Đến khi Tống Dực gọi điện thúc giục: "Cảnh Tư Tồn, cậu tiễn người ta đến tận Nam Mỹ rồi à? A Chí buồn ngủ quá ngồi gục ngay trước cửa tiệm rồi đấy!"

Cảnh Tư Tồn nhận điện thoại, nhưng vẫn không buông Kha Nghê, tay cầm máy, ánh mắt lại dừng nơi cô.

Ánh trăng đổ xuống, phản chiếu trong đôi mắt Kha Nghê.

Hai người nhìn nhau, mang theo thứ tình cảm không cần nói ra cũng hiểu, hơi thở dần dần gấp gáp.

Tống Dực ở đầu dây bên kia vẫn lải nhải: "Thứ Ba cũng buồn ngủ rồi, ôm con mèo làm gối luôn… ơ, mẹ ơi, Đới Phàm Trạch, sao lại đánh tôi!"

Giọng Tống Dực không sót một chữ lọt thẳng vào tai, khiến mặt Kha Nghê nóng bừng, vội quay đi né ánh mắt của anh.

Ba người và một con chó đang chờ đi nhờ xe của Cảnh Tư Tồn về nhà. Anh đưa Kha Nghê đến tận cửa, trước khi rời đi còn khẽ xoa đỉnh đầu cô, nói: "Ngủ ngon."

Kha Nghê nhỏ giọng đáp: "Ngủ ngon."

Cảnh Tư Tồn khẽ nhíu mày, anh thở dài: "Không muốn đi."

Chỉ vì câu nói ấy thôi, mà suốt cả hành trình sáng sớm năm giờ ra sân bay, Kha Nghê vẫn như người mất hồn.

Mẹ cô đang công tác ở một thành phố tuyến đầu phía Nam, nghe nói sắp hợp tác cùng vài xưởng thiết kế trang sức nổi tiếng để tổ chức một triển lãm chung.

Hơn một tiếng sau, máy bay hạ cánh. Kha Nghê đeo balô bước ra khỏi sảnh đến, giữa đám đông nhộn nhịp chỉ có trợ lý của mẹ đến đón.

Dì Lý — trợ lý của mẹ, vội bước lại: "Nghê Nghê, chị Lật hôm nay bận quá, không thoát ra được, dì đưa cháu về khách sạn nghỉ trước nhé."

Kha Nghê nói: "Cảm ơn dì Lý, làm phiền dì quá. Cháu tự bắt taxi về khách sạn được rồi, dì cứ về làm việc đi ạ."

Dì Lý vẫn kiên quyết muốn đưa cô đi: "Ơ? Nghê Nghê, sao cháu chỉ mang mỗi cái ba lô thế? Dì nghe chị Lật nói là lần này hai mẹ con sẽ đi nước ngoài ở một thời gian cơ mà."

Kha Nghê đáp: "Không phải đâu ạ, cháu chỉ đến ở với mẹ vài ngày thôi, rồi còn phải về lại."

Ngồi lên xe của dì Lý, Kha Nghê mới nhớ ra phải tắt chế độ máy bay trên điện thoại.

Trong nhóm chat, có mấy tin nhắn của Hà Chí và Đới Phàm Trạch, nói họ đã lên tàu cao tốc; còn có một tấm ảnh Tống Dực chụp chiếc tất không biết của ai bị bỏ quên ở nhà cậu ta.

Cảnh Tư Tồn không nhắn gì trong nhóm, chỉ gửi riêng cho Kha Nghê một tin.

Cảnh Tư Tồn: "Ôm xong là chạy à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!