Nắng rải đầy sân, ánh sáng chiếu tràn vào căn phòng. Vỏ chuối vẽ một đường parabol đẹp mắt, rơi gọn vào thùng rác.
Kha Nghê bị Lữ Nghiêu túm chặt hai vai, lay qua lay lại: "Kha Tiểu Nghê, tỉnh lại đi! Đừng nói với mình là người cậu thích theo kiểu bản năng lại chính là kẻ thù lâu năm của cậu — Cảnh Tư Tồn nhé?!"
Kha Nghê bị lắc đến mức đánh rơi cả điện thoại.
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Lữ Nghiêu trố mắt: "Cậu thật sự dám thèm khát cái thân thể của Cảnh Tư Tồn á?"
Thứ Ba bị tiếng gào thét chói tai thu hút, nó ngậm quả bóng len từ căn bếp thơm phức chạy tới, nghiêng đầu nhìn Lữ Nghiêu đang lên tông cao vút.
Hình như Thứ Ba nghe hiểu được cái tên Cảnh Tư Tồn, liền há miệng, cười hớn hở.
Mặt Kha Nghê đỏ bừng, cuống quýt nhào tới bịt miệng Lữ Nghiêu.
Lữ Nghiêu vùng vẫy tay chân loạn xạ: "Ư ư ư!"
Kha Nghê hạ giọng cảnh cáo: "Lữ Tiểu Nghiêu, Thứ Ba là chó nhà Cảnh Tư Tồn đấy!"
Cảnh cáo xong mới buông tay.
Lữ Nghiêu bật cười khanh khách: "Thứ Ba cho dù nghe hiểu thì cũng đâu có đi mách được."
Cười xong, cô ấy chống nạnh: "Ồ~ Thì ra không phải con chó đó là của người tên Tống Dực nuôi à?"
Lữ Nghiêu từng gặp Tống Dực một lần trong cửa hàng tạp hóa.
Có lẽ vì thấy Thứ Ba và Tống Dực đều tràn đầy năng lượng, vật giống người, nên cô ấy vẫn luôn mặc định Thứ Ba là chó nhà Tống Dực.
Kha Nghê cũng bật cười: "Mình nói rồi mà, không phải."
Lữ Nghiêu chớp mắt: "Nhưng cậu cũng chưa bao giờ nói Thứ Ba là chó nhà Cảnh Tư Tồn nhé!"
Kha Nghê ngượng ngùng cười.
Hôm đó cô vừa mới than phiền với Lữ Nghiêu về Cảnh Tư Tồn, nên lại nói mình đang giúp anh trông chó… nghe thật kỳ cục.
Lữ Nghiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Kha Tiểu Nghê, tuy Cảnh Tư Tồn đúng là một anh chàng thông minh, đẹp trai, nhưng mình cảm thấy, nếu người mà cậu "thích theo kiểu bản năng" thật sự là cậu ta, thì e là… không có cửa đâu."
Kha Nghê hỏi vì sao.
Lữ Nghiêu nghiêm túc đáp — bởi vì cô ấy từng xem chương trình có Cảnh Tư Tồn xuất hiện. Cô ấy cho rằng người thông minh như thế chắc chắn là kiểu rất khó… lên giường cùng.
Thứ Ba vẫn ngồi chồm hổm bên cạnh sofa, nghe Kha Nghê và Lữ Nghiêu trò chuyện.
Cứ hễ nghe ba chữ "Cảnh Tư Tồn" là nó lại há miệng, nhe răng cười.
Ngủ hay không ngủ cái gì chứ!
Kha Nghê liếc Thứ Ba, chột dạ nói nhỏ: "Mình không hề nghĩ theo hướng đó đâu!"
Lữ Nghiêu trêu: "Thật sự không hả?"
Kha Nghê ôm gối ngã vào sofa: "Mình chỉ mơ thấy mình cắn cổ cậu ấy thôi."
Cô nàng Lữ Nghiêu này cái gì cũng dám nói: "Kha Nghê Nghê! Cái đó người ta gọi là mộng xuân đấy!"
Kha Nghê bị nói đến mức đỏ như nồi thịt bò hầm cà chua đang sôi ùng ục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!