Cả con hẻm hẹp tối om, chỉ có cửa hàng tạp hóa vẫn sáng đèn. Con mèo tam thể rón rén bước qua chân Thứ Ba, rồi nghiêng người ngả xuống chiếc bụng lông xù của nó. Thứ Ba nhả cuộn len ra, liếc con mèo tam thể một cái, sau đó lại gác cằm lên hai chân trước, mơ màng ngủ tiếp. Không biết là phòng ngủ nhà ai mở cửa sổ, trong gió mơ hồ vang lên tiếng ngáy khẽ của người đang say giấc.
Ánh đèn vàng mờ đục, côn trùng trong đêm khe khẽ rì rầm. Giữa Kha Nghê và Cảnh Tư Tồn, ánh mắt giao nhau, sóng ngầm dâng lên. Lời Cảnh Tư Tồn nói đã đủ thẳng thắn, chẳng còn chỗ nào có thể hiểu lầm.
Kha Nghê cũng biết rõ, rất nhiều hành động giữa cô và Cảnh Tư Tồn đã vượt khỏi ranh giới của một tình bạn bình thường. Cô dĩ nhiên cũng từng cùng Tống Dực hay những người khác ngồi trước cửa hàng tạp hóa chơi cờ caro suốt đêm.
Nhưng khi ấy, cô sẽ không hồi hộp đến mức tim đập loạn, sẽ không vì một cái chạm mắt mà thở dồn dập, cũng sẽ không để mặc đối phương nắm lấy đầu ngón tay mình, chà xát chơi đùa.
Gió đêm lướt qua, mơn man như tơ, chẳng xua đi nổi cơn rung động đang tràn ngập khắp cơ thể Kha Nghê. Ngược lại, nó như một kẻ đồng lõa, khơi lên dây đàn trong tim, thổi tan cả phòng tuyến, khiến ngay cả linh hồn cũng mềm nhũn.
Cảnh Tư Tồn hỏi: "Còn cậu, bây giờ có muốn về nhà không?"
Hàng mi Kha Nghê khẽ cụp xuống, phút chốc bối rối đến cực điểm lại nảy sinh một chút bình tĩnh.
Không muốn.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, gò má nóng bừng, khẽ lắc đầu: "Hay là… chơi thêm một ván nữa đi."
Cảnh Tư Tồn lặng lẽ nhìn cô mấy giây, sau đó cúi đầu, bật cười khẽ. Khi ngẩng lên lần nữa, trong đôi mắt anh ánh lên chút vui vẻ rõ ràng. Khi quay chương trình và giành giải nhất, người ta cũng chưa từng thấy anh để lộ cảm xúc như vậy.
Ánh nhìn ấy khiến Kha Nghê thoáng sững lại. Cô rút ngón tay mình về, cố kiềm lại nhịp tim hỗn loạn như trống dồn, bắt đầu thu lại những quân cờ trắng trên bàn.
Cảnh Tư Tồn cũng cúi xuống, nhặt những quân đen. Các quân cờ xếp sát nhau, đôi tay họ thỉnh thoảng chạm nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt cũng chỉ thoáng giao nhau rồi vội rời đi.
Họ chơi hết ván này đến ván khác. Kha Nghê cũng thua hết ván này đến ván khác, thua đến mức quên cả ngượng ngập, chỉ còn lại tinh thần hiếu thắng.
Lại một ván, bàn cờ gần như đã kín.
Cảnh Tư Tồn bỗng hỏi: "Buồn ngủ chưa?"
Kha Nghê lắc đầu: "Không buồn ngủ!"
Những quân cờ trong lòng bàn tay anh rơi lách tách vào hộp, âm thanh trong trẻo vang lên.
Đôi tai Thứ Ba cũng khẽ động.
Cảnh Tư Tồn cười hỏi: "Thật sự không buồn ngủ à?"
Lúc đó Kha Nghê còn tưởng anh đang cố tình trêu mình, bối rối "ừ" một tiếng, rồi đặt quân trắng xuống bàn cờ.
Cảnh Tư Tồn liếc qua bàn cờ, nhướng mày. Kha Nghê cũng lập tức cảm thấy "chuyện chẳng lành", vội cúi nhìn theo.
Nhìn kỹ mới phát hiện — trước khi cô hạ quân cờ, anh đã thua rồi.
Khi thi đấu, người ta thường mặc định luật cấm "nước đen phạm lỗi" trong cờ caro — để cân bằng lợi thế đi trước.
Cấm ba
-ba, cấm bốn
-bốn.
Cảnh Tư Tồn rõ ràng rất hiểu luật này, vậy mà anh vẫn cố tình đặt quân sao cho tạo thành hai thế "ba sống".
Hành động ấy, vừa nhìn đã biết là đang cố tình nhường cô.
Chỉ có điều, Kha Nghê vì buồn ngủ quá nên chẳng phát hiện ra thắng thua gì cả.
Cảnh Tư Tồn trêu cô: "Cậu nói xem, thế này có tính là tôi đang ném cái liếc mắt đưa tình cho người mù không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!