Chương 47: “Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua.”

Nhà bố Kha Nghê ở trong một khu dân cư khá tốt ngay trung tâm thành phố. Ban ngày, cảnh vật ở đó trông cũng coi như dễ chịu. Giờ đã là nửa đêm mười hai giờ, khắp nơi đen thẫm một màu, hàng hoè rậm rạp và những bụi tú cầu duyên dáng chỉ còn lại bóng đen lay động theo gió. Không đẹp, trái lại còn có chút âm u, lạnh lẽo, nhưng chẳng ai thấy sợ.

Gió đêm lướt qua tầng tầng lớp lớp lá cây, tiếng xào xạc khe khẽ ấy như đang m*n tr*n nơi tim cô, khiến Kha Nghê mở to mắt, nhìn thẳng Cảnh Tư Tồn. Niềm vui tươi mới ánh lên trong mắt cô, chạm vào đáy mắt sâu thẳm của anh, khiến anh cũng khẽ bật cười theo. Cái bắt tay ấy kéo dài mấy giây liền, không còn giống một lời chào hỏi nữa — mà giống như một động tác định nhân cơ hội kéo người ta vào lòng.

Lòng bàn tay Cảnh Tư Tồn khô ráo, lại ấm. Giữa cái nhìn đối diện, Kha Nghê nhạy cảm nhận ra không khí giữa hai người đã trở nên khó nói.

Mãi cho đến khi…

Cảnh Tư Tồn cuối cùng cũng siết nhẹ lại một cái, nói: "Xin chào, Kha Nghê, tôi là Cảnh Tư Tồn, người chuẩn bị giành quán quân chương trình."

Kha Nghê lập tức hất tay anh ra, mặt không cảm xúc, chui ngay vào ghế phụ: "Vậy thì phiền thí sinh Cảnh Tư Tồn, người sắp đoạt quán quân, tiễn thí sinh Kha Nghê vừa bị loại về nhà nhé."

Tiếng cười khẽ của Cảnh Tư Tồn bị nén trong lồng ngực, trầm thấp, như rung cả vào tai người ta khiến tai cô cũng nóng ran lên.

Cười cái gì chứ!

Đúng là không đứng đắn!

Kha Nghê cài dây an toàn, vốn định không thèm để ý tới anh nữa. Nhưng cô nhớ ra vừa rồi mình đã nói chuyện với bố trên lầu lâu như vậy, Cảnh Tư Tồn lại vẫn kiên nhẫn đứng dưới chờ…

Cô khẽ ho một tiếng: "Tôi còn tưởng cậu về rồi."

Cảnh Tư Tồn khởi động xe: "Giờ muộn thế này, cậu đi một mình không an toàn."

Bố cô và dì Tôn chưa bao giờ lo mấy chuyện kiểu này.

Kha Nghê im lặng một lúc: "Cảm ơn."

Đêm không còn oi bức như ban ngày, cửa xe mở hé, gió đêm thổi vào mát rượi.

Chương trình "Đấu Trí Cực Hạn" với Kha Nghê giờ đã hoàn toàn kết thúc. Dù không được bố công nhận, cô vẫn cảm thấy kết quả như vậy là không ít, thu hoạch cũng nhiều. Chỉ là… nghĩ đến dáng vẻ bố quay mặt đi đầy thất vọng khi cô rời đi, trong lòng Kha Nghê vẫn không tránh khỏi có chút khó chịu.

Đây là lần đầu tiên cô cãi lại người lớn, vốn dĩ trong lòng đã hơi buồn và lạnh lẽo, vậy mà Cảnh Tư Tồn lại thản nhiên mở miệng đòi "quà cảm ơn".

Anh nói: "Chỉ nói cảm ơn thôi à?"

Kha Nghê ngạc nhiên: "Cậu muốn gì?"

Cảnh Tư Tồn liếc nhìn cô: "Muốn nhìn cậu."

Cái này thì khó thật đấy.

Kha Nghê nghĩ ra cả loạt lựa chọn: mời ăn cơm, mời uống cà phê, hay là đổ đầy xăng cho xe anh… 

Cảnh Tư Tồn tỏ vẻ chẳng hứng thú: "Thôi, để sau đi."

Kha Nghê đoán mãi cũng không hiểu rốt cuộc anh đang tính gì. Cái này không thích, cái kia cũng chẳng ưng.

Rốt cuộc Cảnh Tư Tồn muốn gì chứ? Chẳng lẽ muốn cô lại tặng anh thêm mấy đồng xu cá chép may mắn, xâu thành chuỗi đeo lên cổ sao? Từ nhà bố cô đến cửa hàng tạp hoá cũng không xa, mười mấy phút là đến nơi.

Cảnh Tư Tồn nói anh sẽ ghé tạp hoá xem con mèo Thứ Ba, bảo Kha Nghê về nghỉ trước, sáng mai anh qua đón Thứ Ba.

Trước khi xuống xe, Kha Nghê lục trong túi vải. Tối hôm kia, bên cạnh quán nướng họ ăn liên hoan có một cửa hàng tự động bán đồ cho thú cưng, cô đã mua một hộp bóng len nhỏ cho Thứ Ba và mấy con mèo chơi.

Nơi đỗ xe ánh sáng mờ mờ, cô tìm mãi không ra, ngược lại còn làm rơi mấy thứ.

Cô cầm dây sạc điện thoại, cuối cùng cũng mò thấy hộp bóng len, bèn hỏi: "Hình như tôi làm rơi cái gì rồi phải không?"

Cảnh Tư Tồn ngả người trên ghế lái, hững hờ đáp: "Chắc là chìa khoá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!