Chương 43: “Ở chung với Kha Nghê.”

Trận thi thứ hai kết thúc, Hà Chí thất thần quay lại chỗ ngồi của thí sinh. Tống Dực khoác vai Hà Chí đùa rằng, cho dù thành tích của Hà Chí không nổi trội thì cũng sẽ không bắt cậu ta phải gọi mình là bố.

Hà Chí run rẩy.

Tống Dực nhận ra: "Cậu cũng bị cảm rồi à?"

"Nhân viên của chúng tôi đã thống kê và sắp xếp thứ hạng thành tích thi đấu của các thí sinh……"

Giọng MC vang dội: "Khoảnh khắc hồi hộp đã đến rồi!"

Tên của hai mươi mốt thí sinh cùng với thành tích của họ hiện rõ trên màn hình lớn.

Những chiêu trò gây kịch tính được lồng ghép vào từng chi tiết của "Đấu Trí Cực Hạn"——

Chỉ ba giây, rất nhiều thí sinh còn chưa kịp nhìn rõ thành tích của mình, thì chữ trên màn hình đã như rơi vào máy hủy giấy, mảnh vụn dần dần biến mất. Tên của hai mươi mốt thí sinh lại hiện lên, xếp theo thứ hạng, bảy cái tên cuối cùng hiện thành màu xám tối:

Cố Bằng.

Henry.

Hà Chí.

Trương Học Kinh.

Trần Giai Văn.

Lý Dự.

Đường An Tân.

Đới Phàm Trạch "soạt" một tiếng quay đầu lại. Tống Dực kinh ngạc nhíu mày. Hốc mắt Hà Chí lập tức đỏ lên. Kha Nghê buông tay đang ấn ở thái dương, nhìn sang. Ngồi bên trái Hà Chí, Cảnh Tư Tồn vỗ vai cậu, chẳng nói câu nào.

Kha Nghê cùng ba người bọn họ đều nhìn về phía Hà Chí, còn những thí sinh khác gần như đều nhìn Cố Bằng. Thành tích của Cố Bằng trước nay vẫn khá ổn. Trong tập thứ hai, Cố Bằng từng đứng hạng tư, lần này xem như bất ngờ bị loại. Cố Bằng bản thân lại khá bình tĩnh, sau khi quay xong, có người hỏi sao lần này cậu không phát huy tốt.

Cố Bằng chỉ cười lắc đầu: "Bị sốt rồi, hết cách, nhìn cái gì cũng bị bóng mờ."

Phó đạo diễn vội vã chạy tới gọi Cố Bằng, bảo cậu ấy một mình đi phỏng vấn hậu kỳ, đồng thời thông báo cho những thí sinh khác chưa bị loại:

Lần quay tiếp theo bắt đầu từ thứ sáu tuần sau, đến hết chủ nhật, vẫn giống lần này, liên tục ba ngày. Có thí sinh không hài lòng, chất vấn: "Nghỉ bốn ngày? Cảm mạo cũng chưa chắc đã khỏi hẳn đâu nhỉ?"

Có người kéo thí sinh đó lại. Nhưng thí sinh kia vẫn kêu: "Phòng nghỉ của minh tinh bên kia thì được xịt cồn khử khuẩn, bên này sao chẳng ai lo liệu? Tổ chương trình suốt ngày bận cái gì vậy chứ!"

Phó đạo diễn bất đắc dĩ lắc đầu, không giải thích gì thêm, chỉ có trợ lý đứng ra cười xòa: "Biết mọi người đều rất vất vả……"

Hà Chí từ đầu tới cuối chẳng nói một câu, như một chú cún con bị bỏ rơi. Nhóm Kha Nghê vốn không định tiếp tục ở lại khách sạn, buổi sáng rời khách sạn đã thu dọn hành lý để trên xe địa hình của Cảnh Tư Tồn rồi. Nhưng nhìn tình trạng Hà Chí thế này…… Tống Dực đặt lại ba phòng. Tống Dực nói: "Phòng giường lớn hết rồi, Kha Nghê, cho cậu ở tạm phòng tiêu chuẩn nhé?"

Kha Nghê nói: "Cảm ơn."

Cảnh Tư Tồn đang lái xe, tiện tay ném điện thoại ra ghế sau cho Tống Dực: "Đặt luôn đồ ăn ngoài đi."

Gần khách sạn có quá ít quán ăn mở hai mươi bốn tiếng, cuối cùng vẫn gọi lại món bún bò hầm xương như ngày đầu tiên. Bún bò hầm xương được giao tới quầy lễ tân khách sạn, Cảnh Tư Tồn cầm điện thoại xuống lấy. Tống Dực đứng dậy: "Tôi đi gọi A Chí ra ăn cơm."

Hà Chí từ lúc về khách sạn đã tự nhốt mình trong phòng, không nói cũng không để ý tới ai. Yêu cầu duy nhất là muốn yên tĩnh một mình. Cảnh Tư Tồn xách bún bò hầm xương trở lại, Kha Nghê và Đới Phàm Trạch giúp bóc xong hộp đựng của hai suất khác, Tống Dực mới từ phòng bên cạnh quay lại.

Kha Nghê hỏi: "Hà Chí đâu?"

Tống Dực nói: "Không mở cửa, chắc là không muốn ăn rồi."

Quay chương trình tiêu hao cả thể lực lẫn trí lực, một ngày xong quả thật rất mệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!