Chương 4: “Cậu ta dáng đẹp”

Tống Dực mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình và dép lê, quay về phòng khách sạn nơi anh ở chung với Đới Phàm Trạch. Rèm chắn sáng được kéo kín mít, trong phòng tối om, chỉ có màn hình máy tính xách tay của Đới Phàm Trạch phát ra chút ánh sáng mờ mờ.

Tống Dực hoàn toàn không để ý đến chiếc áo khoác đen của Cảnh Tư Tồn đang treo ở móc áo gần cửa, cũng chẳng liếc mắt qua phía ghế sofa.

Anh ta lạch bạch đi đến bên bàn máy tính: "Ban ngày ban mặt cậu đóng rèm làm gì vậy? Sao thế, trợ lý giọng nói thông minh lại ngớ ngẩn rồi hả?"

Đới Phàm Trạch chầm chậm quay đầu lại.

Tống Dực thần thần bí bí tự nói một mình: "Lão Đới này, lần này tôi ra ngoài nghe được một chuyện lịch sử động trời luôn, cậu có muốn nghe không?"

Nghe là biết chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

Đới Phàm Trạch hé miệng, chuẩn bị từ chối.

Tống Dực còn chưa để anh ta kịp trả lời đã nói tiếp: "Tôi vừa ăn ở nhà hàng tầng dưới thì gặp mấy thí sinh khác cũng đến tham gia vòng sơ tuyển, họ bảo tối qua có người nhìn thấy Cảnh Tư Tồn ăn mặc lôi thôi lếch thếch xuất hiện trong khách sạn."

Đới Phàm Trạch ngậm miệng lại, không lên tiếng.

Tống Dực cầm chai coca dở trên bàn của Đới Phàm Trạch, anh ta vặn nắp, tu một hơi hết sạch, rồi ợ một cái rõ to.

Trong mắt anh ta lấp ló ý cười chuẩn bị nhân cơ hội giẫm thêm phát nữa: "Lôi thôi lếch thếch đấy! Gọi điện thì tắt máy, tôi vừa đến gõ cửa phòng cậu ta cũng không ai trả lời, cậu không tò mò xem rốt cuộc tối qua Cảnh Tư Tồn lén lút làm gì à?"

"Không tò mò."

"Tí nữa tôi phải hỏi cậu ta mới được!"

Chỉ cần không phải trong mấy dịp thi cử hay thi đấu, Đới Phàm Trạch lúc nào cũng như kiểu đang tiết kiệm điện, tốc độ nói chuyện lẫn hành động chậm rì như họ hàng gần của thú ăn kiến — con lười.

Đới Phàm Trạch từ tốn giơ tay lên, lại từ tốn duỗi ngón trỏ chỉ về phía sofa: "Thì cậu hỏi đi."

Tống Dực lập tức ngoảnh đầu lại, cổ kêu răng rắc một tiếng giòn tan, rướn cổ, nheo mắt nhìn vào khoảng tối om om trên sofa theo hướng ngón tay của Đới Phàm Trạch suốt một hồi lâu: "Cậu đến từ khi nào thế?"

Cảnh Tư Tồn gọi trợ lý giọng nói: "Mở rèm cửa."

Rèm chắn sáng cùng lớp rèm voan nhẹ nhàng tách sang hai bên, ánh nắng xuyên qua cửa kính rọi vào trong phòng.

Một người nằm dài trên sofa, khoanh tay trước ngực, chân bắt chéo, ngửa đầu, gương mặt bị che bởi chiếc mũ lưỡi trai màu đen.

Giọng anh hơi khàn: "Mười mấy phút trước."

Tống Dực hỏi: "Cậu bị sao thế, cảm à?"

Cảnh Tư Tồn đáp: "Chắc là hơi nhiễm lạnh."

Tống Dực thả phịch người xuống chiếc giường đơn, gác đôi chân gầy gò như cọng mía của mình lên, cười cợt hỏi đương sự: "Đã nghe thấy rồi thì kể đi, tối qua gặp ai thế, lôi thôi lếch thếch là sao vậy?"

Cảnh Tư Tồn bỏ mũ xuống: "Không gặp ai cả."

Tống Dực không tin: "Cho dù mặc áo khoác gió đi ra ngoài cũng không đến nỗi làm mình bị cảm đúng không? Phải mặc thế nào thì mới bị người ta nói là lôi thôi lếch thếch chứ?"

Cảnh Tư Tồn ra dáng chẳng buồn mở miệng.

Đới Phàm Trạch chậm rãi nói với Tống Dực: "Cậu đừng làm phiền cậu ấy, để cậu ấy nghỉ ngơi chút, tối qua cũng vất vả lắm rồi."

Tống Dực cười gian tà: "Vất vả kiểu gì cơ?"

Tối qua Cảnh Tư Tồn nhận được điện thoại, lại chạy tới khoa cấp cứu bệnh viện, loay hoay tới tận rạng sáng mới về nhà. Sau khi an ủi xong tâm trạng người nhà, anh mới vội vàng chạy tới khách sạn.

Đới Phàm Trạch đã nói vậy rồi, Tống Dực liền đoán chắc lại là bố của Cảnh Tư Tồn gặp chuyện gì đột ngột, lập tức thu lại vẻ mặt cợt nhả: "Chú Cảnh không sao chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!