Chương 38: “Người với chó khác đường.”

Bọn họ đứng trong hành lang dẫn đến kho chứa, mơ hồ nghe thấy tiếng các thí sinh lần lượt rời đi.

Kha Nghê muốn nói rằng cô có thể tự mình gánh vác, nhưng rồi lại sinh lòng chán nản, do dự chẳng thể quyết định.

Hai vòng thi trước, thứ hạng của Phùng Tử An đều nằm trong top mười, còn cô – một thí sinh may mắn chen chân ở vị trí cuối cùng, làm sao dám mạnh miệng nói sẽ tự mình thay Lâm Tây Nhuận hả giận?

Kha Nghê nhìn Cảnh Tư Tồn đang ngang tầm mắt với cô, mím môi, thất vọng khép hờ mắt lại.

Kha Nghê và Lâm Tây Nhuận vừa rồi có chút giằng co mới đứng ở đây, mái tóc dài uốn xoăn thành sóng nước bởi cây uốn giờ đã hơi rối.

Vài lọn tóc bướng bỉnh xõa xuống trước trán, bị gió lạnh từ điều hòa trung tâm thổi khẽ lay động.

Cảnh Tư Tồn giơ tay, động tác dịu dàng, giúp Kha Nghê vuốt gọn mấy sợi tóc không nghe lời kia.

Anh nói: "Cậu có khả năng sau khi đọc luật chơi liền nhanh chóng loại bỏ thông tin nhiễu, tìm ra trọng điểm và cách tác chiến; cũng có sự nhạy bén với con số và trí nhớ phi thường."

Kha Nghê thoáng chốc ngẩng mắt lên.

Cảnh Tư Tồn cười đùa: "Chỉ là gánh nặng trên vai quá nặng thôi."

Kha Nghê theo bản năng phản bác: "Chính cậu mới có gánh nặng."

Cảnh Tư Tồn vốn luôn cúi người ngang tầm mắt với cô, lúc này thu lại nét bông đùa, nghiêm túc nói: "Kha Nghê, đừng tự giam mình trong quá khứ."

Kha Nghê khẽ run.

Muôn vàn cảm xúc rối ren nghẹn nơi cổ họng, cô nhìn anh, hồi lâu không thốt ra lời.

Tiếng Tống Dực cùng mọi người gọi ầm ĩ tìm người càng lúc càng gần, Kha Nghê và Cảnh Tư Tồn đồng thời mở miệng.

"Cậu đừng nói với Hà Chí…"

"Những chuyện này đừng để Hà Chí biết…"

Có vài lời chẳng cần nói rõ, trong ánh mắt giao nhau, bọn họ đã đạt được sự đồng thuận:

Những việc này tuyệt đối không thể bàn trước mặt Hà Chí.

Cậu ấy quá đơn thuần, rất có thể sẽ vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến trận sau.

Cửa bị đẩy ra, cái đầu Tống Dực ló vào: "Nói thật, hai người trốn ở đây làm gì đấy, mười hai rưỡi rồi! Có về nhà không?"

Nhìn thấy Kha Nghê, Tống Dực lại hỏi: "Kha Nghê sao thế…"

Trận đấu loại hôm nay cũng khiến Hà Chí căng thẳng, trong lòng lại nảy sinh cảm giác thận trọng kiểu "thỏ chết cáo thương".

Hà Chí khẽ nói: "Lâm Tây Nhuận là bạn của chị Kha Nghê phải không, em cũng thấy tiếc cho anh ấy, chỉ kém người đứng thứ sáu chưa đến hai giây."

Trong tất cả thí sinh, Lâm Tây Nhuận là cao thủ giao tiếp xã hội đứng thứ hai chỉ sau Tống Dực.

Người tiếc cho anh ta không ít.

Ngay cả Zoe cùng mấy thí sinh vốn ít nói cũng đến an ủi vài câu.

Là người xếp đầu tiên trong số bị loại ở trận sinh tồn, Lâm Tây Nhuận nhanh chóng hoàn tất phỏng vấn sau trận.

Khi anh ta bước ra, Kha Nghê và mọi người vẫn chưa rời đi.

Anh ta không hé lộ nửa chữ về nguyên nhân bị loại, xách theo nửa túi dưa chuột chưa ăn hết đi tới, giả vờ thoải mái chào tạm biệt bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!