Hà Chí ngây ngô tưởng rằng anh Cảnh bị cảm lạnh vì mặc áo khoác trống không trong ngày mưa.
Hà Chí rót cho Cảnh Tư Tồn một cốc nước nóng, rồi lại vội vàng ôm tập đề chạy đến chỗ Kha Nghê.
Kha Nghê hiểu rõ bản thân mình.
Cô không mấy giỏi những dạng bài biết con số ở viền ngoài, rồi suy ngược ra ma trận số lạ ở bên trong.
Khi Hà Chí ghé tới, dưới ánh nhìn như có như không của hai người có năng lực tính toán mạnh mẽ là Cảnh Tư Tồn và Đới Phàm Trạch, Kha Nghê bất chợt thấy căng thẳng và áp lực.
Cái gọi là "hiểu rõ" và "phán đoán" của cô về bản thân bắt nguồn từ quá khứ xa xưa.
Giống như khi làm bài toán diêm que, cô liền nhận định mình có thứ suy nghĩ bị đóng khung và sự ngu dốt bất lực.
Sự phủ định bản thân trong quá trình trưởng thành rất khó tan biến.
Dù có đạt được hạng mười tạm thời và nhận được lời chúc mừng của bạn bè, Kha Nghê vẫn ôm cái tâm lý may mắn ngụy biện, cho rằng đó chỉ là tình cờ, thậm chí ở một mức độ nào đó còn đồng tình với lời cha nói "vòng loại chỉ là độ khó sơ cấp mà thôi".
Cô luôn quên mất rằng, trong quá trình tích lũy và nỗ lực dài đằng đẵng, bản thân đã có thêm ngày càng nhiều năng lực.
Cô cứ nghĩ mình vẫn là đứa trẻ nói dối trong tiệm sách.
Kha Nghê đặt xuống chiếc thìa nhựa nhỏ đang xúc bánh, nhìn vào đề bài Hà Chí đưa tới.
Cảnh Tư Tồn lại còn nói dễ cơ đấy.
Đề này dễ chỗ nào?
Tống Dực dùng que tre xiên một viên cá cà ri, ghé sang xem: "Sao cậu không đi hỏi anh Tống vừa mới đạt hạng nhì đây này?"
Hà Chí lầm bầm: "Khả năng tính toán của anh còn không bằng em ấy."
Tống Dực cắn viên cá viên: "Thằng nhóc, cánh cứng rồi chứ gì? Anh Tống của cậu là vương giả trí nhớ đấy nhé! Tính toán vặt vãnh làm sao sánh với vương giả trí nhớ?"
Hà Chí quyết không khuất phục: "Pythagoras từng nói, toán học chi phối vũ trụ!"
Tống Dực vòng tay ôm lấy cổ Hà Chí, tấn công vào chỗ nhột ở hông cậu, hai người còn náo loạn hơn cả thứ Ba.
Đới Phàm Trạch thì chậm rãi nhai lạc rang trong phần cơm giò heo, răng rắc — rộp — nhai nhai nhai, răng rắc — rộp — nhai nhai nhai nhai.
Thứ Ba đang l**m một con mèo nhỏ đến mức nó thành như hột xoài, bị con mèo bất mãn gầm gừ mấy tiếng.
Cảnh Tư Tồn thì chống đầu, nghiêng mặt nhìn Kha Nghê.
Khó tập trung quá đi mất!
Kha Nghê dán chặt mắt vào tờ A4.
Cô tưởng đề này sẽ cực khó giải.
Cô đã quên rằng bản thân từng nhiều năm ròng rã tiếp nhận dạng huấn luyện này, trong kỳ vọng của cha mẹ mà vừa buồn vừa lau nước mắt, chỉ mong lớp ngụy trang của mình ngày càng tinh vi.
Hoàn toàn không nhận ra rằng bản thân đã đủ nhạy cảm với con số.
Thực ra, nó cũng chỉ là một dạng tìm quy luật khác.
Những con số ở viền ma trận là kết quả của phép tính nào đó trên những con số chưa biết ở bên trong.
Chỉ cần suy ra được phương pháp tính là xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!