Kha Nghê từ nhỏ đến lớn trong mắt người ngoài luôn là cô gái ngoan ngoãn, chẳng có mấy tính khí, hiền đến mức ngay cả đối diện với Phùng Tử An cũng có thể giữ được sự tôn trọng xen lẫn xa cách.
Cô chưa từng làm chuyện có lỗi với ai.
Hôm nay đến nhà Cảnh Tư Tồn, nghĩ lại mấy lời say khướt đầy mỉa mai của mình…
Sau khi nói lời xin lỗi, cuối cùng Kha Nghê cũng buông xuống được một mối bận tâm.
Điều duy nhất khiến Kha Nghê thấy có chút khó chịu là: Cảnh Tư Tồn miệng thì bảo không để tâm, nhưng lại dùng ba chữ "đừng bái nữa" để ngăn cô cúi chào.
Bái cái gì chứ?
Cảnh Tư Tồn thật coi mình là Như Lai Phật Tổ à?
Cái khó chịu ấy biến thành một màn kịch tự biên tự diễn rồi chui cả vào giấc mơ, ngay trước khi mở mắt Kha Nghê còn thấy Cảnh Tư Tồn ngồi kiết già trên tòa sen nghìn cánh.
Kim thân rực rỡ, pháp tướng trang nghiêm.
Anh còn kết ấn thủ rồi nói với cô: "Đừng bái nữa."
Quả thật là hết nói nổi…
Thứ Ba đang chạy loạn trong phòng khách, Kha Nghê dụi mắt ngồi dậy trên giường, lúc mò lấy điện thoại thì chỉ kịp thấy một cái bóng lướt nhanh của Thứ Ba phóng ra khỏi cửa phòng ngủ.
Điện thoại đầy ắp tin nhắn chưa đọc, Kha Nghê hơi có dự cảm, thoáng chốc tỉnh táo hẳn.
Quả nhiên là nhóm "Đấu Tri Cực Hạn".
Tổ chương trình thông báo thời gian ghi hình kỳ sau, trong nhóm liền một loạt tin nhắn "đã nhận được".
Kha Nghê kéo lên xem nội dung trò chuyện ban đầu.
Nhân viên tổ chương trình kéo thêm hai người mới vào nhóm, không có ghi chú.
Có lẽ là nhân viên mới?
Tên Lâm Tây Nhuận bất ngờ nhảy ra trên màn hình, Kha Nghê bắt máy.
Lâm Tây Nhuận lải nhải——
"Hôm nay nóng thật."
"Tôi vừa chạy bộ về thì thấy tin nhắn trong nhóm."
"Kha Nghê, cậu dậy chưa?"
Kha Nghê nói: "Chưa dậy mà vẫn nghe điện được à."
Thời gian này Kha Nghê có chút xa cách với Lâm Tây Nhuận, anh ta cũng cảm nhận được.
Trong thoáng im lặng ngắn ngủi, Lâm Tây Nhuận dò hỏi: "Có phải cậu đã nghe thấy gì rồi không?"
Cứ giấu giấu giếm giếm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Kha Nghê thẳng thắn hỏi ngược lại: "Lâm Tây Nhuận, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"
Lâm Tây Nhuận lại rơi vào im lặng.
Anh ta vốn là kiểu học trò rất khéo léo, tâm tư tỉ mỉ, giỏi lấy lòng thầy cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!