Chương 30: “Miễn cưỡng mà thôi.”

Kha Nghê ngừng rơi lệ, kiêu ngạo ngẩng cằm lên: "Tôi chỉ là mắt hơi khó chịu thôi."

Kết quả, câu trả lời của Cảnh Tư Tồn còn ngắn hơn cả câu hỏi của Kha Nghê.

Anh nói:

"Đoán đấy."

Nếu không phải mẹ Cảnh Tư Tồn vừa khéo đi từ phòng ngủ ra;

Nếu không phải bà nội và bố anh đang nói mấy câu khiến người ta nghe mà xót ruột;

Nếu không phải còn có Tống Dực và Hà Chí ở ngay trước mặt…

Thì Kha Nghê đã muốn dùng chiếc hamburger bò trong tay ám sát Cảnh Tư Tồn rồi.

Vì nhiều ngày liền thức trắng và nơm nớp lo âu, Cảnh Tư Tồn có chút mệt mỏi, sa sút khó mà nhìn ra.

Nhưng những lời nói thốt ra lại chẳng đứng đắn chút nào.

Anh mỉm cười trêu chọc: "Dỗ A Chí đã đủ mệt rồi, cậu cũng muốn tôi dỗ nốt à?"

Kha Nghê trừng đôi mắt hoe đỏ nhìn anh dữ dội.

Trừng xong, cô liền đổi bộ mặt khác trong sự chào hỏi dịu dàng của mẹ Cảnh Tư Tồn, tươi cười bước về phía ghế sofa.

Hà Chí rút từ túi giấy ra một cái hamburger, đưa cho mẹ Cảnh Tư Tồn.

Tống Dực cũng đẩy qua lọ tương cà, khoai tây chiên và gà rán.

Trong tình cảnh này cũng khó mà giữ bọn họ ở lại ăn cơm, mẹ Cảnh Tư Tồn thoáng lộ vẻ áy náy: "Cảm ơn các cháu còn cố ý đến thăm chú Cảnh, để Tư Tồn đưa các cháu ra ngoài ăn, bác mời."

Tống Dực vội nói: "Bọn cháu vừa ăn hamburger rồi, không đói đâu, cứ để Tư Tồn ghi nợ trước."

Hà Chí cố nặn nụ cười: "Sau này tụi cháu sẽ tìm cơ hội để anh Cảnh mời một bữa linh đình."

Nhà Cảnh Tư Tồn không tiện ngồi lâu.

Kha Nghê cùng hai người kia cũng không muốn làm chậm trễ việc anh và mẹ chăm sóc người bệnh, ăn xong hamburger liền trao đổi ánh mắt, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Cảnh Tư Tồn cũng bị mẹ đẩy ra khỏi cửa: "Tư Tồn, các con còn phải chuẩn bị thi đấu, con cũng đi cùng bạn đi, ở nhà có mẹ với dì Vu là đủ rồi."

Anh lười nhác khoác vai mẹ: "Con tiễn bọn họ xuống lầu rồi sẽ về, sức con thế này thì cần gì chuẩn bị thi đấu."

Đúng là ngạo mạn thật.

Chơi bời qua loa cũng thắng được chắc?

Tuần nào cũng đến nhà giáo sư Vương bốn buổi học đều là kẻ ngốc hết sao?

Kha Nghê phồng má.

Tống Dực vỗ ngực giậm chân: "Vô nhân tính, đúng là vô nhân tính mà."

Cảnh Tư Tồn bị mẹ đánh một cái, anh xoa mũi rồi đưa nhóm Kha Nghê xuống lầu.

Anh ném chìa khóa xe cho Tống Dực, để anh ta đưa Kha Nghê về nhà.

Tống Dực vỗ vai anh: "Có chuyện thì gọi điện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!